Đám người Lương Sơn lên đến phòng Phương Mai. Họ gõ cửa nhưng không thấy nàng trả lời liền phá cửa xông vào. "Cái gì thế này?" Đây cũng chính là câu hỏi hiện ra trong đầu đám nam nhân. Phương Mai nằm trên giường ngủ say, đá chăn lung tung. Căn phòng gọn gàng trở nên bừa bộn chỉ trong chốc lát.
Ba người gắt gao mà nhìn chằm chằm nàng, không hề chớp mắt, trong lòng mừng như điên, kích động, kinh ngạc, nghi hoặc, chứa đựng không biết bao nhiêu là tình cảm.
Nàng ngủ trông rất dễ thương và đáng yêu. Cả đám nam nhân đều đỏ mặt quay đầu đi chỗ khác. Lương Sơn, Tử Bạch biết Phương Mai là nữ nhân nên rất lúng túng. Còn Chương Vũ thì vui mừng khôn xiết chạy đến bên cạnh nàng.
- Mai tỷ! Tỷ mau dậy đi! Đệ nhớ tỷ lắm đó.
- Hả? Thủy Liên là nữ nhân sao? Liễu Thanh ngạc nhiên hỏi.
- Đúng vậy. Lương Sơn lên tiếng.
"Ha ha! Vậy là ta không có bị bệnh rồi. Nàng thật là nữ nhân", Liễu Thanh và Liễu Tranh như mở cờ trong bụng, vui vẻ không thôi.
Phương Mai dụi mắt, ngơ ngác hỏi:
- Ơ, các người là ai? Sao lại ở phòng của ta?
- Tiểu thư, người không nhớ Lương Sơn sao? Ta là ảnh vệ của người đó.
- Ta... Ta không nhớ gì hết. A... Đầu của ta đau quá.
- Phương Mai! Tỷ! Tiểu thư! Người có sao không?
- Không... Không sao!
- Mặt nàng đau tới tái nhợt rồi kìa, mà còn nói là không sao. Để ta cho người gọi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thu-dao-hoa/2806785/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.