Phương Mai lười biếng nằm trên ghế dựa nhâm nhi trái cây vừa hái được. Bỗng có tiếng người gọi nàng:
- Hoàng cô nương!
- Là ai?
- Ta... Ta là hoàng hậu của Chương quốc.
- Ồ! Hóa ra là hoàng hậu. Ngươi đến tìm một con tin như ta làm gì?
- Ta muốn giúp cô nương thoát khỏi đây.
- Thật sao? Ngươi không sợ tên Chương Minh phát hiện?
- Ta sợ. Nhưng ta sẽ giúp cô nương trốn thoát một cách bí mật và an toàn nhất.
- Thế thì khi nào thực hiện? Tên hoàng đế đó cứ đêm tới lại đến đây một lần. Ta sợ hắn phát hiện mất.
- Hoàng cô nương yên tâm. Ta đã chuẩn bị mọi thứ rồi. Giờ cô nương hãy theo ta.
- Được.
Chương Minh định đi tới biệt uyển thăm Phương Mai thì hoàng hậu từ đâu đi tới mời hắn về điện của mình dùng cơm. Hắn không tiện từ chối nên đành đi theo.
Trời đã khuya, Chương Minh thấy nhớ hình bóng của Phương Mai nên đi qua xem thử. Hắn thấy trong phòng không có người thì nghi ngờ nàng đã bỏ trốn. Hắn ra lệnh cho đám ảnh vệ điều tra. Khi nắm được tin tức có hoàng hậu vào biệt uyển thì Chương Minh cho người giải người đến.
- Hoàng hậu! Ngươi to gan lắm dám thả người của trẫm.
- Thần thiếp không có.
- Hừ! Không có. Ngươi nghĩ trẫm tin sao?
- Đúng! Là thần thiếp thả nàng đi.
- Tại sao?
- Vì... Vì thần thiếp không muốn hoàng thượng mê luyến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thu-dao-hoa/2806767/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.