Phương Mai dần dần mở mắt. Nàng ngơ ngác nhìn xung quanh. "Mình còn sống sao?"
- Nàng tỉnh rồi! Thiệu An vui vẻ đến bên cạnh Phương Mai.
- Ta còn sống sao?
- Ừ. Sau này không được làm điều dại dột nữa nghe không?
- Ta biết rồi mà. Dạ Lam sao rồi?
Nghe lời này Thiệu An vẫn không tránh khỏi đau đớn. "Nàng vừa tỉnh đã hỏi Dạ Lam. Nàng thật không quan tâm đến ta sao?"
- Hắn đang hôn mê còn chưa tỉnh.
- Ta muốn đi thăm hắn.
- Không được. Nàng còn yếu lắm!
- Ta... Ta muốn đi mà.
- Thôi được rồi.
Nói rồi, Thiệu An nhẹ nhàng bế nàng lên. Chàng để nàng một mình với Dạ Lam rồi ra ngoài.
Nàng ngồi đó thầm thì nói chuyện với Dạ Lam: "Ngươi mau tỉnh lại đi! Ta hứa sẽ đáp ứng ngươi mọi điều kiện có được không?"
- Thật?
- A... Ngươi tỉnh rồi.
- Ta tỉnh được một lúc rồi đó. Nàng nói đồng ý mọi điều kiện là thật?
- Đương nhiên.
- Vậy ta muốn nàng làm thê tử của ta.
- Hả? "Ôi! Mình quên mất. Hu hu! Cái tội nói mà không chịu nghĩ".
- Ha ha... A!
- Ngươi làm sao thế? Đau chỗ nào?
- Ta không sao. Nàng đừng lo lắng như thế.
Chương Minh rầu rĩ, khổ não không thôi. Chàng thấy mình quá ích kỉ và tham lam để rồi bây giờ không dám đối diện với Phương Mai. Chàng thật sự hối hận lắm! Chương Minh muốn đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thu-dao-hoa/2806763/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.