Thấy Ỷ Thần định ra tay, Vân Phi Vũ quát lớn một tiếng: “Đủ rồi!”
Nắm chặt hai tay áp chế kích động trong lòng, y bình tĩnh mở miệng: “Tất cả các ngươi ra ngoài hết, chuyện này để ta tự mình giải quyết.”
“Được.” Vân Khoảnh Dương lập tức đứng lên, khóe miệng gợi lên nụ cười như vừa thực hiện được gian kế, bước ra ngoài.
Tích Vô Nhai ôn nhu vuốt má Vân Phi Vũ, sau đó lạnh lùng liếc Lưu Ngọc Hoa một cái, xoay người ra khỏi phòng.
Nhìn tiểu gia hỏa kia cứng đầu đứng yên một chỗ, Vân Phi Vũ khẽ gọi: “Tiểu Thần.”
Ỷ Thần bất mãn hừ lạnh một tiếng, sau đó hung tợn cất lời: “Ngươi dám tiếp tục khi dễ Tiểu Vũ, ta nhất định khẽ khiến ngươi biết cảm giác tan xương nát thịt.”
Nhìn trong phòng chỉ còn mình và ba người của Mạnh gia, Vân Phi Vũ lẳng lặng ngồi trên ghế, rất lâu sau mới thở dài đứng lên, sau đó đi đến bên cạnh Mạnh Lệnh Phương, thấp giọng nói: “Mạnh thúc, thật có lỗi, chuyện này không chỉ vì ta mà còn…”
Mạnh Lệnh Phương vỗ vai y, ngắt lời: “Ta hiểu, ta hiểu hết, là ta chiều hư mẫu tử bọn họ. Xin lỗi, khiến ngươi phải chịu ủy khuất rồi, còn nữa, đa tạ!”
Nhìn người trước mắt đầu bạc hơn phân nửa, Vân Phi Vũ thoáng chua sót, nhẹ giọng nói: “Nếu ngài là phụ thân của ta thì tốt biết bao.”
Mạnh Lệnh Phương cười cười, đứng lên vỗ vai Vân Phi Vũ, sau đó ghé tại nhỏ giọng nói: “Giúp ta giáo huấn bọn họ. Ta làm ăn bên ngoài nhiều năm khiến bọn họ hư hỏng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thu-cuoi-vo/1520996/quyen-7-chuong-277.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.