Tới giờ dùng bữa, Vân Phi Vũ sợ mình đột nhiên biến mất khiến tiểu gia hỏa kia lo lắng nên đành phải lết tấm thân mệt mỏi đau nhức tới dùng bữa cùng mọi người.
Nhìn tiểu gia hỏa ngồi bên cạnh lẳng lặng ăn cơm, y vô cùng khó hiểu, rõ ràng hôm qua hắn vẫn còn hoạt bát đeo dính lấy y, thế nào mà hôm nay lại ỉu xìu như vậy?
“Tiểu Thần, con làm sao vậy? Đồ ăn không vừa miệng?” Nhìn thấy hắn đem đồ ăn trong bát gảy đi gảy lại, Vân Phi Vũ nhịn không được liền hỏi.
Ỷ Thần lắc đầu, ức chế tích tụ trong lòng không được giải tỏa, chính mắt nhìn thấy cảnh đó, tuy trong lòng phẫn hận kẻ đối diện nhưng quả thực hắn vẫn không dám nhìn người bên cạnh, bởi vì thân thể mềm mại dụ nhân cùng thanh âm thở gấp rên rỉ luôn quẩn quanh trong tâm trí hắn. Thân thể tiểu hài tử chẳng thể làm ăn được gì, nhưng linh hồn trưởng thành lại khô nóng không yên.
Thấy hắn vẫn không nói một lời, Vân Phi Vũ buông bát sờ đầu hắn, ôn nhu nói: “Nhớ lão đầu?”
“Ngu ngốc, hiện tại không phải thời điểm thích hợp để suy nghĩ lung tung.” Hắn nhắm mắt, tự nhéo mạnh lên đùi mình một cái, sau đó ngẩng đầu nở nụ cười: “Không có, là trước đó ta ăn quá nhiều điểm tâm thôi, cho nên hiện tại vẫn chưa đói bụng.”
“Không đói cũng phải ăn một chút, hiện tại con đang trong thời điểm phát triển, ăn ít điểm tâm thôi, phải ăn nhiều cơm, biết không?”
“Uhm, đã biết.” Ỷ Thần thầm bực bội, làm tiểu hài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thu-cuoi-vo/1520988/quyen-7-chuong-269.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.