Ăn xong bữa cơm này cũng mất gần hai canh giờ, cơm no rượu say, mọi người cũng nhau ngồi phẩm trà, Tích Vô Nhai đứng dậy cáo từ.
“Tiểu Vũ, đã không còn sớm nữa, ta cần phải trở về.”
Vân Phi Vũ nhìn ra ngoài cửa sổ, mỉm cười mời khách: “Xem ra sắp tới giờ dậu rồi, không bằng huynh ở lại dùng xong cơm tối mới về?”
Tích Vô Nhai khẽ lắc đầu: “Không được, ngày nào ta cũng tới dùng bữa trữa đã là không phải rồi, sao có thể tiếp tục ở lại ăn được?”
“Tích đại ca, huynh như vậy là quá khách khí rồi,” Vân Phi Vũ nhìn thẳng hắn, vẻ mặt có chút mất hứng: “Trước kia huynh giúp đỡ ta nhiều như vậy mà ta vẫn chưa có dịp báo đáp, hiện tại cũng chỉ là vài bữa cơm thôi. Sau này huynh không được phép lập lại những lời này, bằng không ta nhất định sẽ tức giận.”
Tích Vô Nhai thầm than thở trong lòng, sau đó mỉm cười: “Sau này không nói là được, nhưng bữa tối này thì chưa thể ở lại, ngài mai ta…” Hắn dừng một lúc, cố ý vô tình nhìn vào ánh mắt nam tử ngồi đối diện, cười nói: “Ngày mai ta lại tới.”
Vân Phi Vũ thu hết biểu hiện của hắn vào đáy mắt, có chút hồ nghi nhìn nam nhân bên canh, thầm nghĩ: “Chẳng lẽ lúc ta không ở đây Dương đã nói lời gì đó không hay? Nhưng nhìn bộ dạng khi nãy của bọn họ đâu có giống vậy, thôi đi, trước tiên cứ mặc kệ mấy thứ này đã.”
Y tươi cười, không để cho hắn có cơ hội cự tuyệt, nói: “Vậy trưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thu-cuoi-vo/1520972/quyen-6-chuong-253.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.