Chương trước
Chương sau
Đột nhiên tỉnh lại từ giấc mộng, Vân Phi Vũ bật người ngồi dậy, nhìn chung quanh: “Chết rồi!”
Vân Khoảnh Dương ngồi dậy theo, dùng chăn bao lấy y ôm vào lòng, khó hiểu hỏi: “Sao vậy?”
“Ta đã hẹn Tích đại ca tới trưa sẽ cùng nhau dùng bữa, có phải đã qua buổi trưa rồi không? Xong rồi, vậy mà ta đã ngủ quên mất.”
Vân Phi Vũ vội vội vàng vàng định đứng dậy mặc y phục lại bị nam nhân ôm chặt lấy.
“Không cho đệ đi!”
Vân Phi Vũ vừa định bác lời lại nhớ tới việc nam nhân mới trở về hôm nay, buổi sáng hai người cũng vì vậy mới cãi nhau một trận. “Aiz, đành vậy!” Y đem những lời muốn nói nuốt trở vào trong bụng, trầm mặc một lúc lâu mới nói: “Được rồi, nhưng cần tìm người tới truyền lời lại cho hắn, miễn cho hắn vẫn ngồi đợi.”
Muốn lật tức thốt lên ‘chẳng cần thiết’, có điều, nhớ ra việc vài canh giờ trước mình mới nói sẽ bỏ tật xấu đó, Vân Khoảng Dương hít thở sâu, trầm ngâm một lát, nói: “Thôi vậy, nếu đệ đã hẹn hắn rồi thì cứ tới đó đi, nhưng mà… thắt lưng của đệ còn đau không?” Nói xong, hắn vươn tay ra sau lưng y xoa bóp.
Vân Phi Vũ nhìn hắn một lúc lâu, sau đó ôm chặt lấy hắn. “Đa tạ!”
“Đồ ngốc!” Vân Khoảnh Dương sủng nịch hôn nhẹ lên má y: “Được rồi, đứng dậy thôi, hẳn là chưa tới giờ ngọ, nhanh lên còn kịp.”
“Uhm.”
Hai người vội vàng tới tửu lâu, Tích Vô Nhai đã sớm chờ trên lầu ba.
“Tích đại ca, xin lỗi huynh, chúng ta tới chậm.” Vân Phi Vũ xấu hổ cười với hắn.
Tích Vô Nhai đang định mở miệng, thấy người nọ theo phía sau y, gương mặt mỉm cười lập tức cứng đờ, nhưng nháy mắt lại khôi phục thái độ bình thường: “Không sao, là do ta tới hơi sớm.” sau đó quay sang phía Vân Khoảnh Dương: “Vân thiếu chủ khỏe không. Nghe nói thời gian trước ngài trúng độc, cần phải bảo trọng thân thể a!”
“Đa tạ đã quan tâm!” Vân Khoảnh Dương ngoài cười nhưng trong không cười trả lời, sau đó ôm Vân Phi Vũ ngồi đối diện với hắn: “Vương gia mới cần phải như vậy. Làm thế nào lại gầy hơn so với lần gặp mặt trước đó nhiều như vậy? Chẳng lẽ ngài sinh bệnh?”
Tích Vô Nhai mỉm cười: “Đúng là có chút bệnh, chẳng qua…” hắn dùng ánh mắt đầy hàm nghĩa nhìn Vân Phi Vũ: “Đã dần khỏi rồi.”
Vân Phi Vũ có ngốc tới đâu cũng nghe ra trong lời nói bọn họ sặc mùi ‘thuốc súng’, vội vàng ngắt lời: “Chuyện đó… ha hả… mọi người đều đói bụng rồi đúng không? Ta cũng sắp đói chết rồi đây.” Không đợi hai người trả lời, y nhìn nam tử ngồi phía đối diện: “Tích đại ca, hôm nay huynh muốn ăn thịt nướng hả? Ta đi chuẩn bị, huynh ngồi chờ chút.”
Nói xong, y đứng lên, thuận tiện kéo tay nam nhân ngồi bên cạnh, vẻ mặt mong chờ: “Ta phải chuẩn bị nhiều đồ lắm, Dương, huynh giúp ta được không?”
Hiểu được điều y lo lắng, nhưng Vân Khoảnh Dương vẫn có chủ ý của mình, nắm tay y: “Ta chỉ sợ là càng giúp càng loạn, vậy đi, đệ tới phòng bếp tìm người giúp, ta ở nơi này tiếp khách. Vương gia là khách quý nên không thể chậm trễ, đệ xem có đúng không?”
Một câu này khiến Vân Phi Vũ á khẩu, cái y sợ chính là để hai người này ở chung cho nên mới cố ý nhờ nam nhân hỗ trợ, nghĩ rằng chỉ cần mình cầu xin thì hắn sẽ đáp ứng, chẳng ngờ cuối cùng lại bị cự tuyệt.
Nhìn hai người, y vẫn lo lắng mở miệng: “Việc đó…”
“Tiểu Vũ” Tích Vô Nhai cười trấn an: “Đệ đi chuẩn bị đi, chúng ta chỉ nói chuyện phiếm thôi, không có việc gì đâu.”
Thấy hai người đều như vậy, Vân Phi Vũ đành phải gật đầu, “Được rồi.” trước khi xoay người rời đi y còn bổ sung một câu: “Ta sẽ nhanh chóng trở lại.”
Hai người nhìn y rời đi, sau đó đều chậm rãi thu hồi tầm mắt, nhìn về phía đối phương.
Vân Khoảnh Dương chẳng hề che dấu sự chán ghét của mình, nhếch mày hừ lạnh: “Ngươi gạt được Vũ Nhi nhưng không gạp được ta đâu. Muốn làm bằng hữu? Nói thật dễ nghe quá, kỳ thực ngươi chỉ muốn dùng thân phận bằng hữu để tiếp cận y thôi, ta nói không sai chứ?”
Tích Vô Nhai bưng chung trà nhấp một ngụm, trên mặt lộ ra nụ cười thản nhiên: “Ngươi muốn nghĩ sao cũng được, ta chỉ quan tâm tới suy nghĩ của Tiểu Vũ.”
“Ôi trời vậy ngươi thừa nhận bản thân tiếp cận Vũ Nhi là có mục đích?”
Tiếp thu ánh mắt sắc bén của đối phương, Tích Vô Nhai chẳng chút thoái nhượng: “Phải thì thế nào, không phải thì sao, liên can gì tới ngươi?”
Vân Khoảnh Dương cười lạnh: “Tích Vô Nhai, đừng có giả ngu, ta nghĩ lần trước Vũ Nhi đã nói rất rõ ràng với ngươi rồi, người y lựa chọn chính là ta, cho dù ngươi có dùng khổ nhục kế cũng chỉ vô vọng thôi. Y chỉ đang đồng tình, thương hại ngươi, đừng vọng tưởng…”
Tích Vô Nhai hừ lạnh một tiếng: “Ngươi cho rằng Tiểu Vũ yêu ngươi?” Thấy sắc mặt nam nhân nháy mắt xanh mét, hắn cười khẩy: “Rõ ràng biết người y yêu không phải là mình mà còn lấy thân phận ái nhân ra là đắc ý, thật không biết là ngươi hồ đồ hay là ích kỷ vô sỉ. Người trong lòng y căn bản chẳng phải ngươi, ngươi lại sống chết giữ chặt lấy y không tha. Quả nhiên Vân gia toàn hạng người lòng tham không đáy.”
“Đương nhiên là trừ Tiểu Vũ ra.” Hắn cường điệu bổ sung thêm một câu.
Vân Khoảnh Dương nắm chặt đôi tay đặt trên đầu gối, đôi mắt phun lửa, nghiến răng nghiến lợi nói: “Thì sao? Vũ Nhi tự nguyện ở lại bên cạnh ta, còn ngươi, biết y không yêu cũng sẽ không lựa chọn mình lại lợi dụng sự mềm yếu của y, thi triển khổ nhục kế tranh thủ lòng thương hạ của y, nếu luận về vô sỉ, ta không dám so với ngươi đâu thưa cửu. vương. Gia!”
“Ha hả, như nhau thôi.” Khóe miệng Tích Vô Nhai gợi lên nụ cười trào phúng, liếc mắt nhìn người đang trên đường tới đây, lãnh ý trên mặt lập tức tiêu tán, khôi phục vẻ tao nhã thường thấy.
Vừa định tiếp tục khiêu khích lại thấy hắn biết hóa như vậy, Vân Khoảnh Dương cũng lập tức thu hồi lệ khí tràn ngập quanh mình, quay đầu nhìn vật nhỏ tới gần: “Nhanh vậy sao?”
Đầu tiên, Vân Phi Vũ quét mắt nhìn hai người một lượt, không phát hiện có gì dị thường, lúc này mới nói: “Sợ hai người bị bỏ đói nên mới dọn trước vài món lên đây, không đủ lại tới lấy thêm cũng được.”
Hai người tươi cười, đều đứng dậy giúp y đưa đồ ăn tiểu nhị bưng đến đặt lên bàn.
Bôi một lớp dầu lên mặt vỉ nướng, sau đó đặt các loại thịt đã được xắt mỏng lên trên, chờ tới khi hai mặt đều chín vàng, Vân Phi Vũ cầm lấy một bẹ rau bao lấy thịt, chấm nước tương và gia vị, cuốn lại, đưa tới trước mặt Tích Vô Nhai, người vẫn luôn kinh ngạc nhìn động tác của mình nãy giờ, y cười nói: “Tích đại ca, nào, nếm thử một miếng đi, để xem huynh ăn có quen miệng không?”
Tích Vô Nhai vươn tay tiếp lấy, nhìn trái ngó phải, cắn một miếng, nhấm nhám, nuốt xuống, khi đã ăn xong một cái, hắn tươi cười gật đầu: “Tuy rằng cách ăn hơi lạ, nhưng nước tương ngon thịt nướng đều, rất ngon!”
“Huynh thích là tốt rồi, ta còn sợ huynh ăn không quen nữa chứ.” Vân Phi Vũ lại vui vẻ cuốn một cái nữa đưa cho hắn: “Cho huynh.”
Tích Vô Nhai chần chờ mới nhận lấy: “Đệ không ăn sao?”
“An tâm, ta sẽ không để mình bị đói đâu.”
Vân Phi Vũ lại nhanh chóng cuốn một cái đưa cho nam nhân vẫn đang trầm mặc ngồi bên cạnh mình, dùng đầu gối cọ lên đùi hắn, cười tủm tỉm: “Nào”
Thấy vật nhỏ mải chăm sóc tên ngồi đối diện lại chẳng để ý tới mình, Vân Khoảnh Dương thực sự khó chịu, tuy rằng vẫn hiểu đây là đạo đãi khách, trong lòng cũng không ngừng nhắc nhở bản thân chẳng nên hẹp hòi, nhưng tâm trí vẫn tiếp tục phiền não. Muốn lên tiếng thu hút sự chú ý của y rồi lại sợ hãi vừa mở miệng sẽ nói hưu nói vượn, hắn chỉ dám vùi đầu ăn uống ngăn miệng mình lại, mà khi trên đùi truyền tới đụng chạm ấm áp, sau đó là thanh âm nhỏ nhẹ vang lên bên tai, trước mắt xuất hiện một đôi tay thon dài trắng nõn, trên bàn tay kia lại có một cuộn rau xanh rờn.
Vân Khoảnh Dương nuốt một ngụm nước miếng, hắn thật sự rất muốn nuốt ngay cả cánh tay trước mặt này.
“Sao vậy, huynh ngốc rồi sao, còn không mau cầm lấy.” Vân Phi Vũ nghĩ rằng nam nhân đang tức giận, kéo tay hắn lại rồi đặt vào lòng bàn tay hắn, kín đáo vuốt lưng hắn trấn an: “Mau ăn đi, để lạnh không ngon đâu.”
“Tiểu đông tây này còn muốn lửa cháy lại đổ thêm dầu sao?” Vân Khoảnh Dương hít sâu một hơi, âm thầm vận công áp chế dục vọng, nhìn Tích Vô Nhai đối diện thản nhiên ăn, bất giác oán thầm: “Cái tên chướng mắt này, còn không mau cút đi.”
Có lẽ đã thật sự đói bụng, ba người chỉ ngẫu nhiên nói vài câu, phần lớn thời gian đều không ngừng nhấm nháp đồ ăn. Đang lúc bọn họ ăn uống cực kỳ ngon miệng, bỗng nhiên Lí Nhị lại đứng bên ngoài khu ghế lô gọi vọng vào: “Lão bản, có người tìm.”
“Hửm?” Vân Phi Vũ ngẩng đầu nhìn hắn, thốt lên: “Ai tìm ta?”
“Tiểu nhân không rõ, chưởng quầy sai tiểu nhân tới gọi ngài.”
Vân Phi Vũ nhìn hai người, tuy rằng không khí hiện tại không tồi, nhưng y vẫn sợ mình đi rồi thì hai người bọn họ lại gây sự, trầm mặc một lát, sau đó ra lệnh: “Đưa hắn tới đây, nếu tìm ta, chắc hẳn ta cũng quen biết hắn.”
“Vâng.” Lí Nhị khom người, nhanh chóng rời khỏi.
Chẳng bao lâu sau liền thấy một người theo sau Lí Nhị, đến khi nhìn rõ ràng, Vân Phi Vũ lập tức đứng dậy tiếp đón, kinh hỉ nói: “Hoàng đại ca, mấy ngày nay huynh đi đâu vậy, hại ta lo lắng gần chết. Nếu không phải có người tận mắt thấy huynh rời khỏi khách *** từ sáng sớm, có khi ta còn nghĩ huynh xảy ra chuyện bất chắc gì nữa ấy chứ.”
“Ha hả” Hoàng Trang sờ gáy cười hai tiếng: “Trước khi rời đi, giáo chủ có dặn dò ta giải quyết vài việc nên mấy ngày này hơi bận, bất quá, mọi việc xong xuôi là ta lập tức trở lại, xin lỗi, khiến đệ lo lắng rồi.”
“Không sao không sao, huynh dùng bữa chưa? Nếu chưa kịp dùng bữa thì ngồi xuống ăn chung thôi, ta gọi người đưa đồ ăn tới.” Vân Phi Vũ nghiêng người: “Chắc hẳn huynh biết Tích đại ca rồi, ta cũng không cần giới thiệu nhiều, nào, huynh ngồi xuống trước đã.”
Hoàng Trang kinh hãi, hắn biết chắc chắn Vân Khoảnh Dương sẽ ở nơi này, nhưng chẳng dự đoán được Võ lâm minh chủ Tích Vô Nhai cũng có mặt ở đây. Lặng lẽ quan sát hai người, thầm suy nghĩ: “Sao hai kẻ này lại ngồi cùng bàn, chẳng lẽ bọn họ mưu mô chuyện gì? Đối phó với ma giáo chúng ta? Chắc không thể nào đâu.” Hắn lại liếc nhìn hai người một lượt, trong lòng tràn đầy tò mò khó hiểu.
Tuy rằng ngồi chung với ba người cùng lúc như vậy có chút quái dị, nhưng nghĩ tới việc đã lâu không náo nhiệt như hiện tại, Vân Phi Vũ nhìn nhìn bọn họ, vẻ mặt hưng trí dạt dào: “Trước đó ta vẫn luôn dùng bữa một mình, rất nhàm chán, may mắn lại gặp được Tích đại ca, hôm nay Dương cũng trở về, không ngờ Hoàng đại ca cũng vừa vặn quay lại, một ngày náo nhiệt như vậy, chúng ta uống chút rượu đi, thế nào?”
“Tốt, ta không ý kiến.” Tích Vô Nhai vội vàng phụ họa, vẻ mặt ôn nhu dừng trên người y.
“Ta cũng không ý kiến, Vũ Nhi thích là tốt rồi.” Vân Khoảnh Dương gợi lên khóe môi, vươn ngón tay thon dài luồn giữa những lọn tóc dài đen nhánh trên vai y.
Thấy hai người đều không phản đối, Hoàng Trang cũng vội vàng lên tiếng, cười ha hả: “Thiểu số phục tùng đa số, tất nhiên ta cũng không ý kiến, nhưng mà, Tiểu Vũ à, ta có thể nếm trước món ăn mới này của đệ được không vậy?” hắn chỉ thức ăn trên bàn, sau đó hít sâu một hơi: “Ngửi thấy mùi này là sâu đói trong bụng ta chạy loạn cả lên, đệ dạy ta cách ăn đi, rốt cuộc là phải ăn thế nào nhỉ?”
Vân Phi Vũ nhìn đồ ăn trên bàn không còn nhiều lắm, bôi dầu, sau đó đổ toàn bộ lên vỉ nướng, vừa nướng vừa nói: “Hoàng đại ca, đừng vội, có ngay thôi. Đã tới chỗ ta rồi thì huynh phải ăn no, huynh cứ xác định là hôm nay bụng phình thật lớn nha, muốn ăn món gì khác hoặc điểm tâm thì ta sẽ sai người mang tới.”
“Không cần, không cần, thế này là được rồi.” Hoàng Trang khoát tay, dùng dư quang quét mắt nhìn hai người vẫn đang trầm mặc, thấy vẻ mặt bọn họ đều bình tĩnh, thầm nghĩ: “Nếu là giáo chủ ngồi đây chứ không phải ta, chẳng biết quang cảnh hiện tại sẽ thế nào nhỉ?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.