Tư Vũ Thánh ngây người, vẻ mặt hoang mang: “Huynh nói ta như vậy không sợ Hoàng đại ca biết được sao?”
Vân Phi Vũ mỉm cười: “Muốn bắt thì hắn đã bắt từ lâu rồi, hơn nữa, là hắn đưa ta tới đây mà. Đệ quên rồi?”
“Chẳng lẽ hai người đã quen biết nhau từ trước? Nhưng vì sao ta vẫn chưa gặp huynh bao giờ?” Tư Vũ Thánh càng thêm nghi hoặc khó hiểu.
Tâm trũng xuống, Vân Phi Vũ miễn cưỡng tươi cười, thùy hạ mi mắt che dấu thần sắc, thì thầm: “Là do ngươi đã quên, ngươi đã quên hết tất thảy.”
“Ủa, huynh nói gì? Nói lớn lên một chút.” Tư Vũ Thánh ghé sát tai lại.
Ngơ ngác nhìn dung nhan tuyệt sắc diễm lệ gần trong gang tấc, mãi tới khi trên tay truyền tới cảm xúc mềm mại mới phát hiện bàn tay mình đã đặt trên gương mặt nam nhân tự lúc nào. Nhanh chóng thu hồi tay, khó xử nhìn người trước mắt, thấy hắn mơ hồ lại pha chút thất vọng, Vân Phi Vũ lập tức ho nhẹ một tiếng, sau đó quay mặt sang nơi khác: “Tiểu Thánh, đệ có biết năm nay mình bao nhiêu tuổi không?”
“Đương nhiên biết, đầu năm nay ta đã tròn mười bốn. Sao vậy?” Tư Vũ Thánh chớp mắt vài cái, sau đó lại đột nhiên kêu lên như cũ: “Không được phép gọi ta là Tiểu Thánh, nếu không ta cũng sẽ kêu huynh là Tiểu Vũ.”
Thấy hắn như thế, Vân Phi Vũ hơi cong khóe môi, vui vẻ nở nụ cười: “Được. Ta gọi đệ là Tiểu Thánh, đệ gọi ta là Tiểu Vũ ca ca, nghe rõ chưa, Tiểu Thánh?”
Nghe thấy y gọi tên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thu-cuoi-vo/1520957/quyen-6-chuong-238.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.