Dưới ánh mặt trời chói chang gay gắt, một chiếc mã xa chạy thẳng tắp như bay trên đường lớn, xa phu chính là một tráng hán dung mạo bình thường, hắn một bên giương mã tiên, một bên quay đầu lại nói điều gì đó với người ở trong xa sương, trên mặt tràn đầy vẻ thân thiết.
Vân Phi Vũ bán nằm trên mảnh lông thú thật dày, thật xa xoa trong xa sương, áy náy nói với ra ngoài tấm rèm cửa mỏng manh: “Hoàng đại ca, ta không sao, người cần phải nói xin lỗi là ta mới đúng, vốn nên cưỡi ngựa thì hơn, xin lỗi huynh!”
“Ha hả, không sao là tốt rồi, ta chỉ sợ chạy quá nhanh khiến đệ không chịu nổi.” Thanh âm đôn hậu của Hoàng Trang truyền tới từ phía ngoài xa sương.
Vân Phi Vũ mặt đỏ tai hồng rồi lại không biết nên nói gì tiếp theo, đành phải im lặng.
Trở người tựa lên vách xa sương, vừa thở dài vừa gian nan xoa bóp thắt lưng đau nhức, thỉnh thoảng miệng lại mắng một hai câu: “Vân Khoảnh Dương hỗn đản, hỗn đản.”
Nhớ tới việc ba ngày này tên kia điên cuồng ra sao, y như mơ một giấc mơ hoang đường, nam nhân yêu cầu không biết mệt mỏi khiến y ngủ không đủ, thật muốn hạ lệnh cưỡng chế hắn không được phép tới gặp mình, nhưng mỗi khi nhìn thấy gương mặt tịch mịch kia, lời cự tuyệt dâng lên đầu môi lại bị nuốt trở vào trong bụng, đành phải tùy ý hắn muốn làm sao thì làm. Cho nên hiện tại mới thành bộ dạng thế này đây.
Tự ngược không thể sống, đại khái là chỉ bộ dạng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thu-cuoi-vo/1520956/quyen-6-chuong-237.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.