Không biết đã đứng trong ngõ nhỏ bao lâu, chỉ khi cảm nhận được cơn gió lạnh thổi qua, cảm giác lành lạnh khiến Vân Phi Vũ rùng mình tỉnh lại, lúc này mới phát giác toàn thân đã lạnh lẽo, chân tay tề cứng.
Than nhẹ một tiếng: “Đây chẳng phải kết quả mà ta mong muốn đó sao?” Khóe miệng nâng thành nụ cười khổ, nhẹ nhàng hoạt động chân tay, cảm thấy đã có thể đi lại, lúc này y mới chậm rãi đi về phía tiểu viện.
Khi tới cửa, phát hiện rất nhiều mã xa dừng ở đó, đang nghi hoặc lại thấy nam nhân xách bao lớn bao nhỏ đi ra.
Y còn chưa kịp mở miệng đã thấy Vân Khoảnh Dương lẻn tới trước mặt, vứt bao vây lên mã xa, ôm chặt y vào lòng: “Chờ đệ đã lâu, rốt cuộc cũng trở về rồi.”
Nghe ngữ điệu hắn run rẩy, Vân Phi Vũ quay lại ôm hắn, cười nói: “Tên ngốc này, ta không trở về thì có thể đi đâu đâu. Ta còn trông cậy huynh nuôi ta cả đời mà.”
“Ân, vĩnh viễn nuôi đệ.” Nam nhân cúi đầu hôn lên chóp mũi y, đột nhiên nhíu mày: “Sao lại lạnh như vậy?”
“Đứng bên ngoài hơi lâu nên có điểm lạnh.” Vân Phi Vũ nép người vào lòng hắn, đem mặt dán lên ***g ngực rộng lớn, thoải mái nhắm mắt lại: “Ấm quá đi!”
“Lạnh cũng không biết mặc nhiều thêm, còn trở về than vãn nữa.” Vân Khoảnh Dương bất mãn mắng khẽ, nhưng hai tay ôm y càng chặt: “Bảo bối, đệ lên mã xa trước, ta lấy xong đồ rồi thì chúng ta sẽ xuất phát.”
“Đi đâu? Mẫu thân của ta và các
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thu-cuoi-vo/1520947/quyen-6-chuong-228.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.