Thùa dịp bọn họ ngẩn người, Vân Phi Vũ nhanh chóng rút tay khỏi kiềm chế của phụ nhân, chạy về phía nam nhân: “Huynh sao rồi?”
Kéo vật nhỏ tới trước ngực, mê luyến hít hà hương thơm trên thân thể y, Vân Khoảnh Dương ôn nhu nhìn y: “Ta không sao!”
“Thật sự không sao chứ?”
Vân Phi Vũ đau lòng vuốt đôi má lại gầy thêm một vòng của hắn, đột nhiên tức giận đẩy hắn ra: “Huynh coi ta là ai chứ, trúng độc cũng không nói cho ta biết. Ta không đáng tín nhiệm tới vậy sao, không thể giúp huynh chút nào sao?”
Vân Khoảnh Dương run sợ đôi chút, bất đắc dĩ cười khổ: “Vũ Nhi, đệ hãy nghe ta nói.”
“Không nghe.”
Mấy ngày nay vốn lo lắng nên ngủ không yên, sau đó sáng sớm đã bị đánh thức, hiện tại tâm tình Vân Phi Vũ khó chịu tới cực điểm, quay người đi về phía bình phòng.
“Vũ Nhi, người như vậy vốn không đáng để con đối xử tốt với hắn. Con đi cùng nương đi.”
Lắc mình tránh khỏi ngăn cản của phụ nhân, Vân Phi Vũ nhanh chóng lui trở về gian phòng của mình, sập mạnh cửa, rống lớn: “Đi hết đi, đi hết đi, ta chẳng muốn gặp các người nữa.”
Phụ nhân vẫn chưa từ bỏ ý định, tiến lên muốn gõ cửa quát tháo lại bị hai nàng nha hoàn ngăn lại: “Tiểu thư, để hôm khác tới đi. Hiện tại thiếu gia đang cáu kỉnh, chỉ sợ y sẽ không nghe lời người nói.”
“Xú tiểu tử, trước kia nào có không nghe lời như vậy.” Đỗ Nguyệt Nga thở phì phì mở miệng, sau đó trừng mắt liếc Vân Khoảnh Dương,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thu-cuoi-vo/1520942/quyen-6-chuong-223.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.