Khi tìm được Cổ đại phu cũng là lúc y đang cầm một quyển y dược giấy đã ngả vàng, chỉ huy đám trợ thủ cùng đệ tử phân loại dược liệu, nghiền thuốc. Vừa thấy hai người bước tới, y lập tức tiến lên: “Tiểu Đậu Tử, thiếu chủ lại đau đầu?”
Tiểu Đậu Tử gật đầu: “Hiện tại đang bế quan.”
Lão nhân nhíu mày, sau đó nhìn về phía Vân Phi Vũ, dường như muốn nói gì đó cùng y, cuối cùng lại im lặng, chỉ thở dài.
“Cổ đại phu… rốt cuộc có chuyện gì xảy ra cho hắn? Là bệnh gì?”
Lão nhân lắc đầu không nói, xoay người tiếp tục chỉ huy mọi người, không để ý tới hai người họ.
Vân Phi Vũ nóng lòng, hiện tại bị tiếng lão nhân than thở khiến cho tâm can càng thêm phiền muộn, tiến lên giữ chặt lấy y: “Cổ đại phu, ngài nhanh nói cho ta biết đi, rốt cuộc hắn bị sao vậy? Có cách nào chữa trị hay không?”
Lão nhân quay lại nhìn y, thu hồi cánh tay bị lôi kéo, bất đắc dĩ trả lời: “Đi theo ta.”
Vào căn phòng nhỏ bên cạnh, không khí yên tĩnh không ít, hai người ngồi xuống, lão nhân chậm rãi lên tiếng: “Thiếu chủ đang trúng kỳ độc, hắn vẫn dựa vào nội lực cùng dược lực do ta phối ra để kiềm áp chế, nhưng lần trước…” y dừng một lát, nói tiếp: “Lần trước vì chữa vết thương trên vai phải của người nên đã hao tổn hết hơn phân nửa tu vi. Độc trong cơ thể hắn không khống chế được nên mới thường xuyên đau đầu.”
“Tại sao có thể như vậy? Tại sao không nói cho ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thu-cuoi-vo/1520941/quyen-6-chuong-222.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.