Trước buổi trưa ngày thứ hai, Vân Phi Vũ chạy tới phòng bếp, thấy Tử Trúc, Thanh Thủy đang nhặt rau, rửa đồ ăn, y cười hì hì tiến tới gần: “Tử Trúc tỷ tỷ, Thanh Thủy tỷ tỷ, ta giúp các người được không?” Thanh Thủy tủm tỉm cười, nháy mắt với y vài cái, còn Tử Trúc nói thẳng: “Không cần.” “Xem ra bọn họ thực sự không tin ta rồi.” Vân Phi Vũ cũng chẳng giận dỗi, rửa sạch tay, sau đó đi tới trước chiếc thớt gỗ, thấy đồ ăn đã được rửa sạch, y cầm lấy đao, lập tức ‘thùng thùng thùng’ cắt liền mạch. Hai người đang bận rộn nghe thấy tiếng vàng liền nhìn về phía này, thấy động tác của y lập tức đứng lên ngăn cản, nhưng khi thấy những thứ được cắt ngay ngắn đều đặn, còn có đao công thuần thục kia, hai người nhất loạt kinh ngạc há hốc miệng. “Tiểu… thiếu gia.” Thanh Thủy không tin nuốt một ngụm nước miếng, nhìn một mảnh đao ảnh qua đi, trên thớt gỗ xuất hiện những mảnh rau được xắt đều đặn ngăn nắp, gian nan nói: “Người đã luyện tập rồi?” “Sao, không tin?” Vân Phi Vũ giương mi mỉm cười. Hai người hơi giật mình chăm chú nhìn y, lúc này mới phát hiện thiếu niên trước nay luôn xinh đẹp, gương mặt quá mức nữ tính trải qua năm tháng cũng đã xuất hiện góc cạnh, tăng thêm một phần sáng lạn mạnh mẽ nhưng cũng không mất đi vẻ nhu hòa. Mà hiện tại, bên khóe miệng giương lên một mạt nguyệt nha (trăng khuyết) cùng hàng mi cong lên quyến rũ mang theo vẻ xinh đẹp của nữ tử, cũng mang theo nét anh tuấn nhãn nhặn của nam nhân. “Tử Trúc, Tiểu Vũ của chúng ta biến thành yêu *** rồi.” Thanh Thủy thì thào. Không ngờ bản thân lại nhìn ngắm tới mức thất thần, trên mặt Tử Trúc thoáng hiện một mạt đỏ hồng, khẽ mắng để che dấu: “Nói hưu nói vượn cái gì, còn không mau nhặt ra rửa đồ ăn đi.” “Hì hì.” Thanh Thủy nháy mắt với nàng mấy cái: “Tử Trúc ngượng ngùng rồi, ngắm Tiểu Vũ của chúng ta tới ngây người, cho nên mới ngượng ngùng….” “Ngươi…” Nghe hai người khắc khẩu vui đùa ầm ĩ, tiếng đao dưới tay vang lên tựa như một vũ khúc khiến người ta say mê, nội tâm cảm thấy may mắn, khóe miệng bất giác cong lên nụ cười yếu ớt. Cảm giác có người tới gần, Vân Phi Vũ ngừng tay, quay đầu nhìn Thanh Thủy đang tiến lại: “Sao vậy? Thanh Thủy tỷ, trên mặt ta có dính cái gì hả?” Nữ tử vươn tay vuốt má y, khóe miệng cong lên, khẽ cười: “Tiểu thiếu gia, sau này không được phép dễ dàng tươi cười với nữ tử nhà người ta nha.” “Hả?” Vân Phi Vũ thất thần. “Sẽ câu mất trái tim tiểu cô nương nhà người ta đó.” Nói như vậy, nàng ôm cổ Vân Phi Vũ, xoa đầu y cảm thán: “Aiz, Tiểu Vũ của chúng ta trước kia nhỏ như vậy, hiện tại đã cao hơn rồi. Thanh Thủy tỷ vô cùng luyến tiếc nha!” “Thanh Thủy, nháo đủ rồi đó, tới đây tiếp tục nhặt rau.” Tử Trúc quát lớn. “Ha hả.” Thanh Thủy cười mỉm, vừa nhặt rau vừa thuận miệng hỏi: “Tiểu thiếu gia, mấy năm nay ở bên ngoài, người có yêu thích người nào không?” Chiếc đao trong tay dừng lại một chút. Nhớ tới người kia, trong lòng y không tránh khỏi có chút chua sót. Lắc đầu xua tan phiền muộn, Vân Phi Vũ tiếp tục cúi đầu thái thịt, thản nhiên nói: “Không có.” Thấy vẻ mặt cô đơn của y, hai nàng nhìn nhau, Thanh Thủy lập tức mở miệng: “Không thích tiểu thiếu gia nhà chúng ta là thiệt thòi của nàng. An tâm, an tâm, ta và Tử Trúc tỷ tỷ của người nhất định sẽ giúp người tuyển một lão bà vừa xinh đẹp lại ôn nhu.” Nghe thấy những lời nàng nói, Vân Phi Vũ không khỏi ngẩn người, lập tức hiểu ra các nàng đang hiểu lầm, nhưng cũng lười giải thích, tiếp tục làm việc. Giờ cơm trưa, khi Đỗ Nguyệt Nga nhìn thức ăn trên bàn liền khiếp sợ nói không nên lời, một lúc lâu sau mới kích động mở miệng: “Vũ Nhi, đây đều là do con làm?” Vân Phi Vũ tươi cười gật đầu, vừa muốn nhấc đũa gắp một chút thức ăn đưa tới trong bắt nàng lại nghe một tiếng quát lạnh: “Chờ một chút.” Chỉ thấy Tuyết Lê Hoa lấy ra một chiếc ngân châm đưa vào trong thức ăn, dường như muốn thử độc, mà Đỗ Nguyệt Nga vừa thấy, nàng lập tức nổi trận lôi đình, vỗ mạnh bàn đứng lên, nổi giận đùng đùng nói: “Lê Hoa, Vũ Nhi của ta đã từng làm việc gì có lỗi với ngươi? Đã từng hãm hại ngươi? Tại sao ngươi cứ luôn nhằm vào nó? Nếu bởi vì thân thể của nó có chảy dòng máu Vân gia, vậy thì nó cũng lưu trên người huyết mạch Đỗ gia ta đây, ngươi mượn cớ châm biếm ta có phải không?” Sau đó, nàng tức giận nhìn nam nhân ngồi bên bàn vẫn im lặng không nói: “Đại ca, nếu nơi này không đón nhận ta cùng Vũ Nhi thì ngươi cứ nói thẳng một tiếng, chúng ta lập tức rời khỏi.” Đỗ Lãnh ho nhẹ một tiếng, thản nhiên nói: “Lê Hoa, còn không mau xin lỗi a di của con cùng Tiểu Vũ đi.” (A di: dì) Tuyết Lê Hoa sợ hãi liếc nhìn phụ nhân một cái: “A di, ta thực sự không có ý đó, thực xin lỗi người.” quay đầu nhìn về phía nam tử, sắc mặt nàng nhất thời biến đổi, cắn môi dưới một lúc lâu vẫn không nói lời nào. “Lê Hoa!” Đỗ Lãnh tăng thêm ngữ khí. “Xin lỗi.” Nói xong, Tuyết Lê Hoa xoay người chạy ra khỏi phòng.” “Ôi chao.” Vân Phi Vũ đàng muốn đứng dậy đuổi theo lại bị phụ nhân giữ chặt lại, quát: “Ăn cơm.” “Xem ra nương thực sự phát hỏa rồi.” Y than nhẹ một tiếng, ngồi xuống, nhìn vẻ mặt phụ nhân vẫn tiếp tục tức giận, nhấc tay gắp mấy thứ đồ ăn đưa vào bát nàng: “Nương, người nếm thử đồ ăn con làm đi. Con vừa nghĩ tới việc khiến cho nương vui vẻ vừa nấu đó nha.” Đỗ Nguyệt Nga vừa nghe, gương mặt cũng nhu hòa đi nhiều, nhìn y đầy trìu mến: “Vũ Nhi, nếu con không thích nơi này thì sáng sớm mai chúng ta sẽ thu dọn đồ đạc rồi rời đi.” Đỗ Lãnh vừa nghe thấy vậy liền nôn nóng: “Nguyệt Nga, muội định…” “Nương à, chúng ta ăn cơm trước, hài nhi còn đang chờ người nhận xét mà.” Vân Phi Vũ lại gắp thêm vài miếng thức ăn vào bát nàng, sau đó thản nhiên quét mắt nhìn nam nhân kia một cái, nhanh chóng thu hồi tầm mắt. Nhìn hai nữ tử đứng hầu hạ một bên, y tươi cười: “Tử Trúc tỷ, Thanh Thủy tỷ, hai người ngồi xuống ăn chung đi, tiện thể nếm thử tay nghề của ta.” Đỗ Nguyệt Nga nuốt đồ ăn trong miệng, mỉm cười phụ họa: “Đúng vậy, đúng vậy, cùng ăn đi, nơi này cũng chẳng có người ngoài, đều là người trong nhà cả. Mau ngồi xuống đi, đồ ăn Tiểu Vũ nấu ngon lắm đó.” Thanh Thủy liếm khóe miệng, lúc còn đang nấu nướng, nàng nhịn không được đã ăn vụng một chút, hiện tại nghe tiểu thư mở miệng, nàng lập tức bới hai bát cơm, kéo Tử Trúc còn đang do dự ngồi xuống, vui vẻ gắp một miếng thức ăn đưa lên miệng, vừa nhấm nháp vừa không ngừng gật đầu, nói nhồm nhoàm: “Uhm, ngon… ngon lắm á.” “Ngậm miệng lại, ăn một bữa cơm cũng không xong.” Tử Trúc quát lớn, sau đó hé miệng ăn từng miếng nhỏ, thỉnh thoảng dùng ánh mắt tìm tòi nghiên cứu nhìn nam tử trẻ tuổi đối diện. Vân Phi Vũ chú ý tới vẻ nghi hoặc trên mặt nàng, cười nói: “Sao vậy Tử Trúc tỷ, không ngon?” Từ Trúc dừng động tác, lắc đầu than nhẹ một tiếng: “Ngon vô cùng. Hai năm nay, người ở bên ngoài đã chịu khổ không ít, đúng không?” Tâm Vân Phi Vũ run lên, khóe mắt cay cay: “Thù hận cùng cô đơn trong thâm tâm ta đã bị nhìn thấu hay sao?” Mấy người trên bàn đều dừng lại, nhìn về phía y, chăm chú quan sát, có thương yêu, có đau lòng, có áy náy. Vân Phi Vũ hít một hơi thật sâu, sau đó nhìn mọi người, nháy mắt mấy cái: “Sao lại ngừng hết lại thế này, đồ ăn ta làm chán lắm hả? Không ăn đừng có hối hận đó, đồ ăn ta làm còn ngon hơn cả ngự trù trong hoàng cung nữa mà.” Không khí nặng nề bị đánh tan, Đỗ Nguyệt Nga hứ một tiếng, vỗ nhẹ lên đầu y: “Khen con một hai câu mà cái đuôi đã dựng thẳng lên trời rồi, chẳng lẽ con đã từng nếm qua đồ ăn do ngự trù trong hoàng cung làm?” Vân Phi Vũ nhìn về phía nàng, gật đầu nghiêm túc: “Nếm rồi. Nương à, con còn theo chân bọn họ học tập làm điểm tâm nữa đó. Hôm nào chuẩn bị đủ nguyên liệu, nhất định con sẽ làm cho người ăn.” Nhìn vẻ mặt y không giống nói dối, Đỗ Nguyệt Nga kinh ngạc: “Con thật sự đã vào hoàng cung?” Vân Phi Vũ mỉm cười: “Ở bên trong đó một thời gian ngắn.” Sau đó lại gắp vài miếng thức ăn vào bát nàng: “Nương, người ăn cơm trước đi, lát nữa con sẽ kể cho người nghe những gì mình đã trải qua trong hai năm đó.” “Uhm, được rồi, ăn cơm trước.” “Thêm một bát.” Ba nữ tử đồng loạt nhìn về phía nam nhân, vẻ mặt khó tin. Thanh Thủy nhìn chiếc bát đưa tới trước mặt, bối rối tiếp nhận, sau đó lập tức bới thêm một chén cơm đưa cho hắn. Vân Phi Vũ không khỏi tò mò, kéo tay áo phụ nhân bên cạnh, nhỏ giọng nói: “Nương, cữu cữu chỉ nói thêm cơm thôi mà, mọi người cần chi phải kinh ngạc như vậy chứ?” Đỗ Nguyệt Nga lấy lại *** thần, nhìn hài tử của mình, trên mặt lộ ra vẻ tự hào vui sướng: “Ăn cơm trước, nói cho con biết sau.” “Uhm.” Sau khi cơm nước xong xuôi, mẫu tử hai người trở lại phòng uống trà, nói chuyện phiếm. Lúc này Vân Phi Vũ mới hiểu tại sao các nàng lại kinh ngạc như vậy. Thì ra Đỗ Lạnh chẳng quan tâm tới việc ăn uống, mặc kệ là món gì được đưa lên, dường như chỉ vì cần phải ăn cơm nên mới ăn, mà mỗi bữa cũng chỉ ăn một bát, nhưng hôm nay lại phá lệ ăn hai bát, cho nên ba người mới kinh ngạc như vậy. “Nương, sau này con góp đủ ngân lượng sẽ mở tửu lầu, người nghĩ có được không?” Vân Phi Vũ hưng phấn nhìn nàng. “Con muốn mở một tửu lầu?” Đỗ Nguyệt Nga có chút kinh ngạc, nhưng nhìn vẻ mặt mong chờ cùng nụ cười sáng lạn kia, nàng lập tức mỉm cười đáp lại: “Được, con muốn làm gì thì nương cũng ủng hộ, chỉ cần con vui vẻ.” “Uhm, đa tạ người.” Vân Phi Vũ ôm nàng, sau đó chậm rãi kể ra ước mơ của mình: “Lầu một sẽ bán diện điều, điểm tâm. Lầu hai bán đồ ăn chay. Lầu ba bán lẩu. Lầu bốn…” Thời gian buổi trưa theo cuộc đối thoại ấm áp của mẫu tử hai người mà dần dần trôi qua. Buổi tối, Vân Phi Vũ vẫn làm chủ trù, hai nữ tử kia ở bên phụ giúp. Trên bàn cơm, Tuyết Lê Hoa giận dỗi chạy đi lúc trưa cũng xuất hiện, nàng không thèm nhìn Vân Phi Vũ, bưng bát bắt đầu ăn. Khi ăn miếng đồ ăn đầu đầu tiên, nàng dừng một chút, sau đó chẳng thèm giữ hình tượng, bắt đầu ăn như lang thôn hổ yết. (ăn nhiều, ăn mạnh) Tuyết Lê Hoa ăn xong bát thứ hai nhưng vẫn muốn ăn tiếp, Vân Phi Vũ kinh ngạc nhìn về phía nàng. Dường như cảm nhận được ánh mắt của nam tử, nàng quay sang… hung hăng lườm y một cái, nhận bát cơm, tiếp tục vùi đầu ăn. Nghĩ rằng buổi trưa nàng vẫn chưa ăn cơm nên đói bụng mới ăn nhiều như vậy. Vân Phi Vũ nhẹ nhàng lắc đầu, cười, lập tức thu hồi ánh mắt. Nhưng mà, qua năm ngày liền, lúc này Vân Phi Vũ mới phát hiện mình nghĩ sai rồi, bởi vì mỗi ngày Tuyết Lê Hoa đều ăn tới hai, ba bát, lượng cơm ngang bằng với y, thái độ đối với y cũng dần không còn lạnh lùng như trước. Bản thân y không cảm thấy gì, nhưng Đỗ Nguyệt Nga cùng hai nàng còn lại rất cao hứng. Đầu tháng tư, cái rét lạnh của mùa xuân đã hoàn toàn lui đi, ánh xanh nhàn nhạt trong khu rừng đã dần chuyển sang màu xanh biếc, trời càng ngày càng ấm, người cũng dễ dàng cảm thấy mệt mỏi, tựa hồ muốn ngủ vùi cả ngày, quả thật rất hợp với câu xuân buồn ngủ, thu mệt mỏi. “Oáp…” Đứng ngoài cửa phòng ngáp một cái thật tự nhiên, sau đó vặn vẹo thắt lưng, hé mắt nhìn bốn phía, người trong thôn vẫn tiếp tục hững hờ với y như trước, nhưng dường như đã chấp nhận sự tồn tại của y. Tuy rằng vẫn nói không cần, kỳ thực trong lòng y cũng rất để ý tới chuyện này. Sáng sớm, không khí vô cùng trong lành, nhìn ánh nắng sớm vàng rụm bắt đầu ló dạng, tâm tình vô cùng tốt. Chung quanh thôn được bao bọc bởi rừng trúc, Vân Phi Vũ nghĩ thoáng qua một chút: “Mùa này măng mọc rất nhiều.” vậy nên y lập tức chạy xuống bếp cầm một cái giỏ trúc, đeo lên lưng, sau đó chạy về phía rừng trúc.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]