Vừa bước ra khỏi phòng, Vân Phi Vũ cảm thấy rất nhiều anh mắt bắn về phía mình, loại ánh mắt đó cũng chẳng thân thiện cho lắm, y hiểu được, mà khi quay lại nhìn, những người đó lập tức di rời tầm mắt. Y thở dài, không hiểu vì sao bản thân lại bị người khác chán ghét, nhưng chỉ sợ vì mình có liên can tới Vân gia. Những việc như vậy, y đã tập mãi thành thói quen. Đứng ở lan can bằng trúc nhìn chung quanh, y bị một loạt những ngôi nhà trúc cách mặt đất khoảnh nửa trượng khiến cho thẫn thờ, cảm giác nơi này không khác chi nơi cư trú của dân tộc thiểu số ở kiếp trước. Mà những người trong thôn nhảy lên, bước đi hết sức bình thường, trên đầu những người nam nhân quấn khăn trắng, mặc áo ngắn tối màu, ống quần rộng, chân mang chiếc hài màu đen. Nữ nhân lại đội những chiếc khăn đầy màu sắc trên đầu, y phục xinh đẹp bó sát người, bên dưới mặc váy xinh xắn, thật sự rất giống. Tuy không biết bọn hộ thuộc dân tộc nào, nhưng quả thực khiến y không khỏi cảm thấy mình đang ở hiện đại. “Vũ Nhi, làm sao vậy?” thấy y không đi cùng, Đỗ Nguyệt Nga quay đầu lại gọi. “A, không có gì.” Vội vàng tiến lên, phủi sạch buồn bã trong lòng, nhìn bóng dáng phụ nhân trước mặt, thâm tâm dần nổi lên lo lắng: “Ít nhất ở nơi này còn có người thực sự quan tâm tới ta. Còn những bằng hữu kia… đã hơn một tháng rồi, không biết bọn họ ra sao nữa… Thôi quên đi, đến lúc đó ra ngoài sẽ biết.” Đi qua một con đường vắng lặng chỉ đủ rộng cho hai người bước cùng, ba người tiến vào một gian phòng, bên trong có ba người, trong đó có một người là Tử Trúc, mà hai người còn lại, theo Vân Phi Vũ suy đoán thì đó chính là vị cữu cữu mình chưa từng gặp mặt và nữ tử tên Tuyết Lê Hoa. Nhìn bộ dạng lãnh đạm chẳng muốn chào hỏi của hai người, y cũng chẳng để tâm, cười: “Chỉ cần nương đối xử tốt với ta là được, những người khác thế nào cũng xong.” “Vũ Nhi, đó là cữu cữu của con.” Thanh âm nhu hòa của phụ nhân truyền tới từ bên cạnh, Vân Phi Vũ thoáng hạ thấp người, cung kính gọi: “Cữu cữu.” Nam nhân gật đầu, trên mặt vẫn không chút biểu tình. Sự lãnh đạm này rõ ràng như vậy, đương nhiên phụ nhân có thể nhận ra, lặng lẽ nắm tay y giật giật, sau đó ghé tai nói nhỏ: “Cữu cữu của con luôn như vậy, đừng để ý.” Vân Phi Vũ gật đầu cười với nàng, tỏ vẻ bản thân cũng chẳng để ý. Đỗ Nguyệt Nga thở phào, sau đó chuyển hướng sang nữ tử trẻ tuổi: “Tiểu Vũ, đó là Lê Hoa tỷ của con, thương thế của con chính là do nàng chữa khỏi.” Không đề cập tới thì thôi, vừa nhắc tới đã khiến Vân Phi Vũ nhớ tới vết thương nơi hạ thân, nhất thời xấu hổ mặt đỏ tai hồng. Nhưng lại nghĩ tiếp, nơi này là cổ đại, đối phương lại là nữ tử, đương nhiên không giống như bác sĩ hiện đại chẳng kiêng nể gì mà đi kiểm tra nơi đó của mình. “Hẳn do ta suy nghĩ quá nhiều, đồng hành cũng có nhiều nam nhân như vậy, nhất định là do bọn họ giúp đỡ.” Nghĩ như vậy, tâm tình tự nhiên hơn rất nhiều, y mỉm cười với nữ tử, gật đầu: “Đa tạ Lê Hoa tỷ!” Tuyết Lê Hoa lạnh lùng liếc y một cái: “Không cần, ta chỉ làm theo lời phụ thân căn dặn.” Vân Phi Vũ thất thần, âm thầm cười khổ: “Xem ra ta thật sự không được hoang nghênh.” Cảm nhận được bàn tay thiếu phụ đột nhiên nắm chặt lại, quay đầu nhìn về phía nàng, phát giác gương mặt nàng vì kích động mà đỏ bừng, tựa hồ như muốn nói gì đó. Nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng, lắc đầu, Vân Phi Vũ cười lạnh nhạt, sau đó nhìn về phía Tuyết Lê Hoa: “Mặc kệ thế nào, dẫu sao vẫn do tỷ trị thương cho ta.” Nói xong, hắn kéo phụ nhân đi tới chiếc ghế cạnh bàn, sắc mặt bình tĩnh như thường, mỉm cười nói: “Nương, con đói bụng, có thể dùng bữa chưa?” “…” Đỗ Nguyệt Nga thoáng kinh ngạc, đôi mắt nhanh chóng phiếm hồng, vuốt má y, gật đầu: “Có thể, có thể. Nào, chúng ta ăn cơm, ăn cơm thôi.” Đỗ Nguyệt Nga đã sớm đoán được tình huống này, nhưng hài tử của mình bị đối đãi như vậy, trong lòng nàng vẫn không thoải mái. Nhìn thiếu niên ngồi bên cạnh ăn ngấu nghiến, nàng gắp mấy miếng thức ăn vào bát y: “Ăn nhiều một chút, nhìn xem, con đã gầy như vậy rồi.” Vân Phi Vũ quay đầu cười với nàng, nuốt đồ ăn trong miệng xuống, sau đó nói: “Nương, lúc nào đó con sẽ nấu vài món sở trường cho người nếm thử.” “Con biết nấu ăn?” Phụ nhân kinh ngạc, sau đó cười nói: “Sợ rằng chỉ biết ăn thôi.” Thấy nàng không tin mình, Vân Phi Vũ cũng chẳng nói nhiều, thầm nghĩ đến khi nấu xong sẽ cho nàng một phen kinh hỉ. Bữa trưa gặp mặt kết thúc, Đỗ Nguyệt Nga đã ăn xong từ sớm, nhưng vẫn không ngừng gắp thức ăn cho nhi tử bảo bối của mình. Thấy Đỗ Lãnh buông đũa, nàng đột nhiên mở miệng: “Đại ca, lần này huynh sẽ ở lại trong thôn bao lâu?” Đỗ Lãnh nhìn nàng, sau đó nhìn về phía Vân Phi Vũ vẫn đang cúi đầu ăn cơm: “Đại khái cũng lâu hơn một chút, dù sao ngoại sanh đến đây, ta làm cữu cữu đương nhiên phải ở bên nó nhiều một chút.” (Ngoại sanh: cháu trai đằng ngoại, con trai của em gái. Cứ gọi tắt là cháu trai nha) “Ừ, ta cũng nghĩ như vậy. Từ nhỏ tới giờ Vũ Nhi chưa từng gặp qua huynh, các người nên nói chuyện nhiều một chút.” Đỗ Nguyệt Nga hưng phấn nói. Đại ca phi thường hận Vân gia, nàng hiểu rõ điều này. Cho dù Vũ Nhi là ngoại sanh ruột thịt của hắn, nhưng trong huyết quản y chảy dòng máu của người nọ, cho nên hắn hận, chẳng qua vì quan hệ với nàng nên vẫn tỏ thái độ khách khí. Hiện tại, nghe được câu nói này, bao lo lắng trong lòng nàng lập tức tan biến. “Xem ra đại ca chuẩn bị chấp nhận Vũ Nhi, thật sự có thể trở thành người một nhà.” Nàng âm thầm vui vẻ. Vân Phi Vũ yên lặng ăn cơm, nghe hai người nói chuyện, giọng nói của nam nhân chính là kẻ đã xuất hiện trong rừng ngày đó. “Cho dù như vậy, vì sao hắn phải khiến ta hôn mê mới đưa tới đây, cứ nói rõ mọi việc không phải tốt hơn sao? Có điều, việc này càng chứng tỏ hắn chẳng có ý tốt gì với ta cả. Người này, nhất định phải đề phòng.” Ăn xong miếng cơm cuối cùng, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy vẻ mặt tươi cười vui mừng của phụ nhân, nghĩ một chút cũng hiểu được vì sao nàng lại như vậy, y không khỏi than thầm: “Mẫu thân rất tin tưởng cữu cữu, nhưng có lẽ đó cũng do lòng bao dung của nàng.” Cơm nước xong xuôi, Vân Phi Vũ đề nghị ra ngoài tản bộ một chút, vì vậy Đỗ Nguyệt Nga liền đưa y ra ngoài, chậm rãi bước trên một tòa trúc lâu. “Nương, có phải tất thảy mọi người ở nơi này đều ghét con hay không?” Thân hình Đỗ Nguyệt Nga thoáng cứng lại, sau đó cười khổ: “Bọn họ cũng không nhắm vào con, chính là… con nhớ rõ ta đã từng nói với con rằng ngoại công từng cứu tộc trưởng tiền nhiệm chứ?” “Nhớ rõ.” “Thật ra tộc trưởng lúc đó là tỷ tỷ của hắn, chẳng qua, năm đó tỷ đệ bọn họ cùng tới Dạ Diệp quốc thì bị Vân gia bắt đi.” “Vì cái gì?” Vân Phi Vũ nghi hoặc khó hiểu. Đỗ Nguyệt Nga kéo y, vừa bước đi vừa nói: “Kỳ thực trước kia vu tộc cũng không phong tỏa như vậy, nhưng cũng chính vì lẽ đó nên người ngoài mới biết được khả năng đặc biệt của bọn họ. Trong tộc có người am hiểu huấn luyện thú, có thể nghe hiểu tiếng thú. Có người biết một số dị thuật, được xưng là pháp sư, còn có người biết điều khiển côn trùng, nuôi cổ độc, mà người trúng cổ độc thường không có thuốc giải, chỉ có thể nhờ người hạ độc hóa giải, nếu không chắc chắn sẽ chết.” “Năng lực này của bọn họ được mọi người truyền tai nhau, một truyền mười, mười truyền trăm khiến cho người ta cảm thấy vu tộc vừa thần bí lại vừa hùng mạnh, bởi vậy không ít người bắt đầu sợ hãi, nhưng số khác lại vô cùng khát vọng có được sức mạnh này, mà Vân gia chính là một trong số đó. Tộc trưởng tiền nhiệm từng nói, có thể khi tỷ đệ hai người vừa ra khỏi rừng đã bị Vân gia bắt gặp, sau đó tới Dạ Diệp quốc mới bị vây bắt, cho dù tỷ đệ hai người có giỏi chế cổ khiển trùng tới mức nào, nhưng đối phương là sát thủ được huấn luyện kỹ càng, cuối cùng, tỷ tỷ của vì che dấu hắn nên mới bị Vân gia bắt, còn hắn bị thương rơi xuống nước, đúng lúc đó ngoại công của con ra ngoài lo sinh ý mới cứu được.” “Vu tộc hùng mạnh như vậy chẳng lẽ lại không cứu được tỷ tỷ của vị tộc trưởng kia?” Đỗ Nguyệt Nga lắc đầu: “Nghe nói lúc đó hắn bị thương nghiêm trọng, hôn mê hơn một tháng, khi trở lại vu tộc đã là ba tháng sau, chờ hắn tụ tập đủ nhân lực tìm tới Vân gia cũng là nửa năm sau. Nhưng lần đó bọn họ thảm bại mà về. Thứ nhất là do quân số chênh lệch quá lớn, thứ nhì là dường như Vân gia cũng đã học xong cách giải cổ độc. Không còn ưu thế, hắn đành phải đưa những người còn lại vội vàng trở về vu tộc. Từ đó về sau liền đoạn tuyệt liên hệ với người ngoài, nghiêm cấm người ngoài tiến vào vu tộc.” “Thì ra là vậy.” Vân Phi Vũ có chút đăm chiêu, nói. “Vũ Nhi.” Trên gương mặt phụ nhân mang theo nét lo lắng, nhẹ giọng nói: “Đừng trách bọn họ được không? Qua một thời gian dài, bọn họ sẽ hiểu con chẳng phải loại người đồng dạng như Vân gia. Nhất định bọn họ sẽ chấp nhận con.” Vân Phi Vũ tươi cười, vô cùng thân thiết mà ôm lấy thắt lưng phụ nhân, chậm rãi bước đi: “Nương an tâm đi, con đã mười tám tuổi rồi, có thể nhận được đúng sai. Bọn họ đối xử với con ra sao cũng được, con chỉ muốn nương đối xử tốt với con thôi.” “Aiz… hài tử này thật là…” Đỗ Nguyệt Nga thở dài, những cũng không biết nói gì, đành phải im lặng cùng y chậm rãi bước đi trên đường, cùng y chịu đựng ánh mắt chỉ trích của người đời.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]