“Chuyện gì?” Bốn người tới từ phía đối diện, Tư Vũ Thánh dừng bước, hỏi.
“Đã qua nhiều canh giờ rồi mà vẫn chưa thấy giáo chủ trở về khiến bọn thuộc hạ có chút lo lắng, vậy nên mới tới đây xem thử.” Hoàng Trang trả lời.
“Nhanh như vậy?” Nam nhân kinh ngạc nhìn trời, màn đêm dần dần bao phủ không trung nhưng cả ngày nay đều âm u ảm đạm, nếu không chú ý thì căn bản không thể phát hiện được.
“Giáo chủ đã tìm được gã họ Vân kia chưa?” Lí Lam Phong hỏi.
“Uhm.” Nhớ tới thiếu niên trong rừng, Tư Vũ Thánh càng thêm bất an, đột nhiên lên tiếng: “Các ngươi trở về trước đi, ta còn có chút việc.” Nói xong, nhẹ nhàng thả người phi thân cách xa mấy trượng.
Bốn người thẫn thờ nhìn nhau, Bạch Cừu nhìn theo bóng dáng người nọ, lẩm bẩm nói: “Hình như giáo chủ có chút khác thường.”
Hoàng Trang khẽ nhíu mày, điểm mũi chân, đề khí theo sau. Ba người còn lại thấy vậy cũng lập tức tức theo sát sau đó.
Không hiểu vì sao tâm trí bắt đầu kích động, Tư Vũ Thánh vô cùng ghét cảm giác này, nhưng càng tiếp cận vị trí lúc trước của thiếu niên, cảm giác này càng thêm rõ rệt, cước bộ không khỏi nhanh hơn trước.
Từ xa đã nghe thấy tiếng dã thú gầm rú, cắn xé, thần trí Tư Vũ Thánh tan tành, thiếu chút nữa ngã từ không trung xuống, hít sâu một hơi, ngăn chặn nôn nóng bất an trong lòng, hắn tự nhủ: “Không sao, không sao, nhất định không xảy ra chuyện gì.”
Nhưng, khi đứng ở thân cây gần đó, nhìn thảm cảnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thu-cuoi-vo/1520916/quyen-5-chuong-197.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.