Thiếu niên đẩy hắn ra, giữ một khoảng cách nhất định, thở dài: “Tích đại ca, ta không phải người mà huynh luôn nghĩ tới. Tuy không hiểu vì sao huynh lại coi ta và y là một, nhưng ta thực sự không phải người đó!” “Đúng là đệ!” Gương mặt luôn ôn nhu của nam nhân đột nhiên chuyển thành phẫn nộ, nắm chặt bả vai thiếu niên, lay mạnh: “Là đệ, là đệ, đệ chính là y.” Vân Phi Vũ bị lay choáng váng đầu óc, ngăn động tác của nam nhân. Vừa định đẩy hắn ra rồi đứng dậy, không ngờ lại bị hắn hung hăng đè ại trên giường, nụ hôn mang theo hương rượu không ngừng đặt lên mi mắt, chóp mũi, đôi môi của y. “Xem ra đã say thật. Nếu tỉnh táo hắn sẽ không ngang ngạnh như vậy.” Thiếu niên vừa kháng cự vừa nghĩ đối sách. Nam nhân đã như vậy, nếu lấy cứng đối cứng sẽ khiến cả hai bị thương. Y đột nhiên nhớ tới bản đồ huyệt vị trong phòng lão đầu, y ngẫu nhiên hỏi qua vài loại, trong đó… Thiếu niên lập tức đưa tay ra phía sau gáy nam nhân, sờ soạng tới phần lõm trên xương cổ, đang định nhấn mạnh xuống lại nghe được thanh âm bi thương của hắn nỉ non bên tai. “Vì sao, vì sao phải tàn nhẫn với ta như vậy? Ta đối xử không tốt với đệ sao? Thật sự không tốt sao? Vậy đệ nói đi, phải làm thế nào thì đệ mới không tiếp tục trốn tránh ta, mới có thể tiếp nhận ta? Đệ nói đi, đệ nói cho ta biết đi. Ta nhất định sẽ sửa đổi, sửa đến khi đệ vừa lòng mới thôi, chỉ cần đệ ở lại, chỉ cần đệ ở bên cạnh ta, ta sẽ sửa hết, chỉ cần đệ đừng rời khỏi ta lần nữa, ta nhất định sẽ sửa….” Bàn tay thiếu niên buông thõng xuống, khó nhịn đau thương, hốc mắt cay cay: “Hắn nghĩ ta đáng giá tới vậy hay sao? Nam nhân này rõ ràng hoàn mỹ tới vậy, vì sao phải làm đến nông nỗi này? Ta, một kẻ vừa dối trá hưởng thụ cảm giác ấm áp hắn mang lại, vừa ti tiện lợi dụng sự ôn nhu của hắn, cuối cùng lại ích kỷ vô tình đẩy hắn ra xa. Ta ích kỷ, ta ti tiện như vậy, căn bản không đáng cho hắn trả cái giá như thế, bởi thứ hắn mong muốn thì ta không dâng cho hắn được, thứ có thể cho, lại…” Trong đầu hiện lên ý tưởng hoang đường, thiếu niên âm thầm cười nhạo: “Ta thật sự quá ti tiện, rõ ràng biết thứ hắn muốn không phải điều này, nhưng vì muốn hắn an tâm mà ta lại nghĩ ra phương pháp này bồi thường hắn. Bất quá, ta cũng chỉ có thể cho hắn thứ này.” Thanh âm rên rỉ của nam nhân vẫn vấn vít bên tai, Vân Phi Vũ hít sâu một hơi, nhẹ nhàng đẩy hắn, nhìn gương mặt mang theo men say lại tràn ngập thống khổ đó, y chần chờ, do dự, cuối cùng tự dâng đôi môi lên. Tích Vô Nhai ngẩn người, hiện tại hắn đang nửa tỉnh nửa say, biết thiếu niên đang hôm mình, hắn lập tức mừng rỡ như phát cuồng, miệng vừa lẩm bẩm tên thiếu niên, vừa khiến nụ hôn của hai người càng thêm nóng bỏng. Nụ hôn của nam nhân tựa như Trần Niên lão tửu*, nồng nàn lại chẳng mất vẻ ôn nhu, nhẹ nhàng cắn, nhẹ nhàng liếm lộng như đang nâng niu một món bảo vật, nụ hôn *** tế nóng bỏng khiến thân thể thiếu niên như thiêu đốt, trái tim ấm áp. (*Trần niên lão tửu: rượu lâu năm, dùng để chỉ riêng rượu Thiệu Hưng vùng Chiết Giang Trung Quốc) “Người này quả nhiên rất ôn nhu. Ôn nhu đến nỗi khiến người ta muốn khóc!” Thiếu niên thầm nghĩ. Vươn đôi tay ôm chặt cổ nam nhân, phối hợp với hắn, nụ hôn càng đậm, càng sâu. Đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua, vạt áo bị mở ra, những nụ hôn nhỏ vụn như lông vũ vuốt ve thân thể thiếu niên, trượt từ cần cổ *** tế, lưu luyến đi tới trước hai khỏa thù du nho nhỏ trước ngực. Khi thiếu niên nhẹ nhàng run rẩy, đôi môi xinh đẹp trào ra thanh âm rên rỉ quyến rũ, hắn đưa phân thân xinh đẹp tuyệt trần ấy ngậm vào miệng. “Tích…A… không cần…” Đã cấm dục hơn một năm, đột nhiên bị khoái cảm mãnh liệt đánh tới khiến thiếu niên có chút kinh hoảng, thống khổ cầu xin, nhưng lời ấy lọt vào tai nam nhân lại như phù chú thúc tình, động tác của hắn càng nhanh hơn. Khát vọng! Tích Vô Nhai khát vọng từng nơi trên thân thể thiếu niên. Khát vọng đưa hơi thở của hắn khắc sâu vào linh hồn thiếu niên. Tinh tế nhấm nháp. Chậm rãi thưởng thức. Đây là của hắn. Người dưới thân này là của hắn. Mỗi một tấc da thịt, mỗi một giọt mồ hôi, kể cả thanh âm rên rỉ đầy dục vọng kia cũng thuộc về hắn. Phân thân xinh đẹp tuyệt trần trướng lên trong miệng, nam nhân đột nhiên ngậm chặt lại, tùy ý dịch thể đặc biệt tràn ngập hương vị của thiếu niên bùng nổ. Lưu giữ tận đáy lòng. Cẩn thận nuốt sạch dịch thể nồng đậm yêu thương tới giọt cuối cùng. Vân Phi Vũ dần lấy lại *** thần, khó tin nhìn nam nhân: “Người này còn có biểu hiện như vậy sao? Tuy nhiên, bản tính ôn nhu của hắn vẫn không hề thay đổi.” “Có thể chứ?” Nam nhân phủ bên tai thiếu niên, ngón tay chai trần nhẹ nhàng vuốt ve bên ngoài nơi tư mật ấy. Phân thân cứng rắn nóng rực đỉnh ở thắt lưng, thiếu niên hiểu nam nhân đang nhẫn nại, gương mặt ửng đỏ cùng mồ hôi không ngừng chảy xuống từ vầng trán ướt đẫm. Cảm giác thương tiếc cùng ấm áp không ngừng khuếch tán: “Người này quả nhiên khiến người ta không thể nào cự tuyệt, mọi việc đã tiến triển tới bước này, vậy mà hắn vẫn quan tâm đến cảm nhận của ta. Nếu có thể, ta thật sự muốn cùng hắn bầu bạn lâu dài.” Than nhẹ một tiếng, thiếu niên không nói lời nào, trực tiếp đưa chân quấn lấy vòng eo hoàn mỹ cứng cỏi của hắn, đùi ngọc như vô tình cọ sát lên vật kia, nghe hắn khó chịu rên rỉ, tâm thiếu niên rung động, thân thể càng thêm nóng cháy. Y kéo cổ nam nhân xuống, chủ động hôn lên môi hắn, biểu lộ dục niệm bản thân. Được cho phép, nam nhân vừa định đưa ngón tay vào thăm dò, chẳng ngờ lại bị thiếu niên ngăn lại, trực tiếp nắm lấy phân thân thô to của hắn đặt ở phía sau mình, nỉ non: “Tiến vào đi, ta muốn.” Nhẹ nhàng lắc lư vòng eo, ma sát lên cự vật của nam nhân, cho dù nam nhân có cố gắng khắc chế ra sao cũng không chống cự nổi tư thái quyến rũ như vậy. Hắn gầm nhẹ một tiếng, đem vật cự vật nóng bỏng của mình tiến vào mật huyệt chặt hẹp. Cảm nhận được thân thể thiếu niên cứng ngắc, biết y đau đớn, nhưng hắn lại tham luyến cảm giác ấm áp bên trong, không nỡ rời khỏi. Đang lúc tiến thoái lưỡng nan, hắn nhận ra thiếu niên đột nhiên dùng đôi chân quấn lấy thắt lưng mình kéo tới, phân thân hoàn toàn tiến vào trong. “Uhm…” Nam nhân kêu lên một tiếng đau đớn. Bên trong thiếu niên chặt chẽ mà mềm mại, ấm áp như muốn hòa tan hắn, hại hắn thiếu chút nữa không kiềm chế nổi, muốn lập tức công thành chiếm đất. Cưỡng chế cảm giác bạo động trong cơ thể, duy trì tia lý trí cuối cùng, Tích Vô Nhai gian nan thốt ra một câu: “Sẽ… khiến đệ bị thương.” Đau, rất đau, nhưng vẻ ôn nhu trên gương mặt nam nhân tựa như con dao hai lưỡi khiến thiếu niên cảm thấy ấm áp, cũng khiến y càng thêm áy náy. Chịu đưng cơn đau như muốn xé tan cơ thể, y hôn môi, cắn nhẹ lên cằm nam nhân, lời nói mơ hồ ám muội: “Không sao… mau cho ta… ta muốn!” Cho tới hiện tại, Tích Vô Nhai chưa từng cự tuyệt yêu cầu thiếu niên đưa ra, mà giây phút này, nhẫn nại của hắn đã tới cực hạn. Tích Vô Nhai cẩn thận nâng thắt lưng thiếu niên, động tác chậm rãi trừu động giống như nhẫn nại cũng như đang hưởng thụ, đến khi vô tình chạm tới một nơi, cảm nhận được nội vách bỗng nhiên thắt chặt lại, cộng thêm tiếng rên rỉ nho nhỏ kia, đầu óc nam nhân lập tức nổ tung, hạ thân lại trướng lớn hơn. Trước khi mất đi lý trí, hắn vẫn không quên giúp cho thiếu niên thoải mái. Phân thân nóng bỏng liên tục đỉnh tới nơi kia, nghe y rên rỉ mỗi lúc một lớn, thân thể nam nhân như bị thiêu đốt, lập tức kéo thân thể y về phía sau, không để ý tới thanh âm nức nở xin khoan dung, một lần, lại một lần dùng nửa nóng của mình đỉnh tới nơi đó. Cảm giác kỳ diệu, hưng phấn cao độ, Vân Phi Vũ có chút không chịu nổi, muốn giãy dụa né tránh, nhưng hiện tại, nam nhân đã mất đi lý trí, đưa chân y lên cao, nắm lấy thắt lưng mảnh khảnh, nhanh hơn, mạnh mẽ công phá tới nơi khiến y như muốn phát cuồng. Đêm yên tĩnh, Khung Tử Dạ không thoải mái ngồi dậy, nhức đầu: “Sao giường lại trở nên cứng như vậy?” Nương theo ánh trăng, hắn quan sát một vòng. Căn phòng nhỏ hẹp, đây không phải tẩm cung của hắn. Đột nhiên nhớ tới việc hôm qua một mình xuất cung, đến tiểu việc của Tiểu Vũ dùng bữa, cùng… Trong lòng đột nhiên nhớ ra một loạt hình ảnh. Hắn nhớ rõ, trước khi ngất đi vì say, hình như hắn có nghe thấy câu nói kỳ diệu nhất đời mình. “Hoàng thúc nói tha thứ cho ta.” Hưng phấn, cảm thấy bụng trướng khó chịu, lập tức đi về phía cửa, cung… không, là nhà xí mới đúng. Hắn nhớ, hình như nhà xí ở bên phải tiểu viện. Mò mẫn đi xuyên qua nhà chính, *** thần đã tỉnh táo hơn rất nhiều nhưng vẫn có chút choáng váng. Nghiêng ngả đi về phía nhà xí, bóng dáng nho nhỏ lướt qua, đụng mạnh lên người Khung Tử Dạ. Hắn đứng yên tại chỗ, suy nghĩ một lúc lâu mới nhớ ra thân ảnh nho nhỏ đó là Hạ Tuyết, đệ đệ của Hạ Vũ. “Xú tiểu quỷ, đến việc đi nhà xí cũng phải đấu đá.” Miệng than thở, hắn đi về phía nhà xí. Sau khi thân thể nhẹ nhàng khoan khoái, thần trí càng thêm tỉnh táo, bước đi vững vàng rất nhiều. Hắn vừa thưởng thức ánh trăng sáng ngời trên không trung vừa chậm rãi bước đi trong tiểu viện. Đột nhiên, hắn nghe thấy thanh âm kỳ lạ khiến người ta xấu hổ loáng thoáng truyền tới. Lập tức mò mẫm theo nơi thanh âm phát ra. Thanh âm càng lúc càng rõ, là người từng trải, hắn lập tức hiểu ra vấn đề. Mặc dù không hiểu tại sao lại xảy ra chuyện này, nhưng hắn chỉ có thể nghĩ ra một nguyên nhân: “Tiểu Vũ đưa nữ nhân về nhà.” Biết rằng rình coi chuyện riêng tư là hành vi xấu, tuy nhiên, hắn vẫn không nhịn được mà tiến lên phía trước, nghĩ rằng: “Tiểu Vũ là huynh đệ của ta, xem một chút cũng chẳng sao.” Nghe tiếng rên rỉ khiến người ta phát hỏa, hắn tới gần ô cửa sổ đang phát ra ánh sáng. Ngừng thở, cẩn thận tới gần, xuyên thấu qua khe cửa nhìn vào trong phòng, ánh nến rực rỡ vẫn cháy sáng, tình cảnh trong phòng rõ ràng. Khi nhìn thấy hai người trần trụi quấn quýt trên giường, hắn chỉ cảm thấy dường như trên trời đột nhiên nổ ra một tia sớm chớp, đại não trống rỗng. Đó là hoàng thúc của hắn, mà dưới thân người nọ dĩ nhiên lại là huynh đệ tốt nhất của hắn… Hạ Vũ. Khung Tử Dạ ngơ ngác đứng tại chỗ, không thể tin nhìn hai người kia đang vận động trên chiếc giường gỗ nhỏ hẹp. Một người là hoàng thúc của hắn, mà người còn lại là bằng hữu tốt nhất của hắn. Cảm giác bị phản bội dâng trào từ thâm tâm: “Vì sao? Tại sao hai người bọn họ có thể làm như vậy?” Không rời khỏi, không gào thét, hẳn chỉ đứng tại chỗ, tùy ý để lửa giận xâm lấn tâm can, thiêu đốt lý trí. Âm thanh ‘chi nha’ chiếc giường gỗ phát ra, tiếng thiếu niên khàn khàn rên rỉ, còn có hương vị hoan ái thỉnh thoảng tiến vào mũi hợp với hỏa nộ trong lòng như đang ăn mòn hắn. Trong lúc phẫn nộ, hắn đột nhiên phát hiện bản thân cũng cương lên. Khung Tử Dạ càng thêm phẫn nộ, vì hai kẻ trơ trẽn kia, cũng vì bản thân sa đọa. Nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi, nhìn chằm chằm hai thân thể đang quấn quýt trong phòng, nghe hai người ồ ồ thở dốc, hạ thân khó chịu. Hắn cố nén suy nghĩ muốn an ủi dục vọng, hung hăng trừng mắt nhìn hai người. Thiếu niên kinh hoảng xin khoan dung nhưng nam nhân trên người tựa như dã thú, càng tấn công y mãnh liệt, ngay khi ván giường kịch liệt rung động như muốn sụp đổ, người nọ dừng động tác lại, ôm chặt thiếu niên vào lòng, hưng phấn ghé bên tai y thở dốc, rên rỉ. Chất lỏng nóng bỏng phun trào vào thân thể khiến thiếu niên bất giác co rút, cả người run rẩy. Một hồi lâu, cảm nhận được ánh mắt chăm chú nóng bỏng của nam nhân, y mở mắt, thản nhiên tươi cười. Hạ thân đột nhiên co rút, khoái cảm mãnh liệt thiếu chút nữa khiến Khung Tử Dạ kêu lên thành tiếng. Hắn che miệng lại theo bản năng: “Sao có thể, sao lại như vậy được?” Thế nhưng… hắn đã nhìn gương mặt tươi cười của thiếu mà phóng xuất. Chính là, khoảnh khắc trong chớp mắt kia quá mức quyến rũ. Hắn cũng không biết, gương mặt bình thường của thiếu niên khi cười rạng rỡ lại quyến rũ động lòng người như vậy, khiến người ta không thể kiềm chế.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]