Thiếu niên đẩy hắn ra, giữ một khoảng cách nhất định, thở dài: “Tích đại ca, ta không phải người mà huynh luôn nghĩ tới. Tuy không hiểu vì sao huynh lại coi ta và y là một, nhưng ta thực sự không phải người đó!”
“Đúng là đệ!” Gương mặt luôn ôn nhu của nam nhân đột nhiên chuyển thành phẫn nộ, nắm chặt bả vai thiếu niên, lay mạnh: “Là đệ, là đệ, đệ chính là y.”
Vân Phi Vũ bị lay choáng váng đầu óc, ngăn động tác của nam nhân. Vừa định đẩy hắn ra rồi đứng dậy, không ngờ lại bị hắn hung hăng đè ại trên giường, nụ hôn mang theo hương rượu không ngừng đặt lên mi mắt, chóp mũi, đôi môi của y.
“Xem ra đã say thật. Nếu tỉnh táo hắn sẽ không ngang ngạnh như vậy.” Thiếu niên vừa kháng cự vừa nghĩ đối sách.
Nam nhân đã như vậy, nếu lấy cứng đối cứng sẽ khiến cả hai bị thương. Y đột nhiên nhớ tới bản đồ huyệt vị trong phòng lão đầu, y ngẫu nhiên hỏi qua vài loại, trong đó…
Thiếu niên lập tức đưa tay ra phía sau gáy nam nhân, sờ soạng tới phần lõm trên xương cổ, đang định nhấn mạnh xuống lại nghe được thanh âm bi thương của hắn nỉ non bên tai.
“Vì sao, vì sao phải tàn nhẫn với ta như vậy? Ta đối xử không tốt với đệ sao? Thật sự không tốt sao? Vậy đệ nói đi, phải làm thế nào thì đệ mới không tiếp tục trốn tránh ta, mới có thể tiếp nhận ta? Đệ nói đi, đệ nói cho ta biết đi. Ta nhất định sẽ sửa đổi, sửa đến khi đệ vừa lòng mới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thu-cuoi-vo/1520893/quyen-5-chuong-174.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.