Màn đêm yên tĩnh không chút tiếng động, Vân Phi Vũ nằm trên giường nhưng không thể tiến vào giấc ngủ.
“Rốt cuộc ngày mai nên đi hay không nên đi?” Vấn đề này mãi luẩn quẩn trong đầu, khi nghe thấy tiếng kẻng báo canh ba, y vẫn tiếp tục ngẩn người nhìn trần nhà.
Buổi trưa, cùng người nọ tản bộ trong hoa viên, hai người trò chuyện với nhau rất ít. Người nọ chẳng nói nhiều, y lại không có lời nào để nói, cố gắng kiên nhẫn chờ người nó nói ra mục đích gặp mình, nhưng hắn chưa hề đề cập tới việc gì, ngay cả ciệc phong thưởng cũng không mảy may đụng tới. Chỉ là, trước khi y xuất cung, người nọ thản nhiên nói một câu: “Ngày mai lại tới.”
Trong lúc kinh ngạc, y thoáng nhận thấy vẻ chờ mong trong mắt người nọ, dù vậy y cũng không muốn tiếp tục lãng phí thời gian ở lại nơi này, vậy nên không trả lời hắn, mà người nọ nhìn thấy biểu hiện này của y cũng không tức giận, chỉ than nhẹ một tiếng: “Chân là của ngươi, ngươi tự mình quyết định.”
Khi người nọ xoay đi, thiếu niên vô tình nhận thấy vẻ cô tịch trên gương mặt hắn, trong lòng không khỏi sinh ra một chút thương tiếc. “Thật ra người này cũng rất cô quạnh.”
Y đã nghe qua một chút sự tích về hoàng đế Dạ Lam, nghe nói mới hai tuổi hắn đã đăng cơ, sau đó nhận được sự phụ tá của các vị đại thần, kỳ thực chính là nanh vuốt của Vân gia. Mãi cho tới hai năm trước, dưới sự trợ giúp của cửu thân vương, cuối cùng hắn mới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thu-cuoi-vo/1520876/quyen-5-chuong-157.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.