Thiếu niên đứng giữa bốn bức tường trong tiểu viện tường ngói xám tro, đột nhiên, trên mặt truyền tới cảm giác lạnh lẽo ẩm ướt, y nâng tay lau nhẹ, nhìn lại, trên mu bàn tay đọng một giọt nước trong suốt, không khỏi thốt lên: “Trời mưa sao?”
Dường như lão thiên gia cũng muốn trả lời câu hỏi của y, cơn mưa phùn nặng hạt lập tức đổ xuống, không bao lâu, y bào màu xanh của thiếu niên đã ướt đẫm. Y lau mặt, bước nhanh đến mái hiên.
“Công tử, đã có nước rồi đây.” Một cậu bé cao lớn, nước da ngăm đen, thân thể tráng kiện đi tới, ánh mắt hắn tràn ngập vẻ cung kính.
“Uhm, đặt ở đó đi.” Vân Phi Vũ tươi cười nhìn hắn.
Thiếu niên cao lớn kia tên Hàn Thiết Sinh, mới mười hai tuổi đã cao hơn Vân Phi Vũ. Hắn là người được Tư Vũ Thánh phái tới để giúp đỡ y một số việc lặt vặt. Lúc ấy, Tư Vũ Thánh phái tới bốn người, y lại nói nhiều người rất phức tạp, sau đó chỉ giữ lại một.
Bước vào phòng bếp, bốn đĩa rau đã được đặt lên bàn, mấy món hấp, chưng, chiên đều được chuẩn bị đầy đủ, chỉ thiếu bước cuối cùng là xong, chiếc ***g hấp phía trước cũng tỏa ra từng làn khói trắng nghi ngút, chiếc ấm trên bếp lò cũng phát ra từng tiếng ‘phốc phốc’. Cả căn phòng tràn ngập hương thơm khiến người ta có cảm giác thèm ăn, thiếu niên thỏa mãn cong lên khóe môi.
“Công tử, nước….” thanh âm thật thà chất phác lại vang lên, y lập tức lấy lại *** thần, đi tới phía bếp lò.
………………….
Trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thu-cuoi-vo/1520829/quyen-4-chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.