Trên mặt truyền tới cảm giác ngứa ngáy, Vân Phi Vũ không thoải mái xoay người sang nơi khác tiếp tục ngủ, nhưng mà, kẻ quấy rầy kia lại đeo bám. Y buồn bực mở mắt ra lại phát hiện nam nhân nằm bên người, một tay vuốt ve thân thể mình, gương mặt tươi cười, thoạt nhìn thật đẹp mắt. “Tỉnh?” Thanh âm trầm thấp mang theo vô hạn lo lắng, ôn hòa tựa như có thể khiến người ta tan chảy. “Uhm.” Vân Phi Vũ đưa tay xoa lên gương mặt hắn, đột nhiên vươn vai, sau đó nhu nhu thắt lưng đứng dậy, lúc này mới phát giác cả người bủn rủn vô lực, không khỏi nghĩ thầm: “Sao càng ngủ lại càng mệt thế nhỉ? Chẳng lẽ chiếc giường này có vấn đề?” Nhớ tới giấc mộng xuân đêm qua, y vụng trộm liếc nhìn nam nhân một cái, lại phát hiện hắn vỗ về nơi bị cắn, tựa tiếu phi tiếu nhìn mình. Thiếu niên nhất thời đỏ mặt, trong lòng lại nghi hoặc: “Làm nhiều như vậy mà còn mộng xuân? Chẳng lẽ còn chưa thỏa mãn?” “Đệ suy nghĩ việc gì vậy?” “Không, không có!” Thiếu niên chột dạ lập tức đứng lên, với lấy y phục cạnh giường lại không ngờ bị nam nhân kéo lại, tiếp theo đã bị hắn ôm vào trong lòng. “Đừng mặc, tóm lại lát nữa sẽ lại cởi ra thôi.” Lời nói ái muội khiến thiếu niên mặt đỏ tai hồng, nhưng trong lòng cũng không ngừng mắng: “Hỗn đản, thật sự muốn ta chết sao?” Tiếng cười khẽ vang lên bên tai, nam nhân hôn vành tai đỏ sẫm của y, trêu tức nói: “Tiểu Phi Vũ thực háo sắc, ý ta là đợi lát nữa ngâm mình trong ôn tuyền, mặc vào rồi lại phải cởi ra không phải rất phiền toái hay sao? Đệ nghĩ đi đâu vậy?” “Huynh…” Biết mình bị trêu chọc, thiếu niên tức giận trừng mắt liếc hắn một cái, cả người đột nhiên trầm lặng, hơn nửa ngày mới thấp giọng thốt lên: “Thánh… sau này không nên tiếp tục giết người được không? Nhìn huynh biến thành như vậy, ta rất sợ hãi, cũng vô cùng đau lòng!” “…..” Trầm mặc không nói một lời. Không biết qua bao lâu, ngay khi thiếu niên cảm thấy không cách nào nhận được câu trả lời mà y mong chờ, nam nhân đột nhiên ôm chặt, ghé bên tai y thì thầm nghiêm túc: “Ta chỉ có thể hứa với đệ, sau này sẽ không lạm sát người vô tội.” “Haiz..” Vân Phi Vũ thở hắt ra, xoay người lại ôm lấy nam nhân: “Ân, ta hiểu được!” Thiếu niên hiểu được, với thân phận đó, nam nhân không thể hoàn toàn không giết người. Y thầm nghĩ, chỉ cần hắn không lạm sát người vô tội là được rồi. Y nhắm mắt tựa lên vai nam nhân, khóe miệng hiện lên nụ cười an tâm. Tư Vũ Thánh nhìn biểu hiện của thiếu niên, đại khái đoán được y đang suy nghĩ điều gì, âm thầm thở dài. Tiểu Phi Vũ của hắn quả nhiên rất đơn thuần, y căn bản không hiểu được, giang hồ hiểm ác, chỉ sợ những người thực sự vô tội trên thế gian này không được mấy người. “Đệ có đói bụng không? Có muốn ăn chút gì đó?” nam nhân ôn nhu hỏi. Nhắc tới việc ăn gì đó, lúc này y mới nhớ từ hôm qua tới giờ mình vẫn chưa có gì bỏ bụng, hiện tại đã đói tới mức da bụng dính da lưng, lập tức gật đầu: “Ăn, muốn ăn, sắp chết đói rồi đây!” Tư Vũ Thánh cười cười, sủng nị nhéo mũi y: “Chờ một chút, ta đi lấy đồ ăn cho đệ.” Mới đứng dậy bước hai bước lại quay đầu lại: “Đệ muốn ăn ở đây hay vừa ngâm mình trong ôn tuyền vừa ăn?” Vân Phi Vũ nghĩ nghĩ, đứng lên: “Vừa ngâm mình trong ôn tuyền vừa ăn đi, cả người mệt mỏi muốn chết, chẳng hiểu sao càng ngủ lại càng cảm thấy thân thể đau nhức, không còn chút sức lực nào.” “Ân.” Nam nhân chột dạ quay đi, “Đệ đi trước, ta lấy thức ăn xong sẽ tới.” “Được.” Thiếu niên mặc với tay lấy chiếc trường sam, sau đó mặc vào, xoay người đi về phía hậu viện. Thoải mái ngâm mình trong ôn tuyền, mị nhãn như tơ nhìn nam nhân đến gần, sau đó đem vài chiếc chén nhỏ đặt trước mặt mình. “Ăn đi.” Vân Phi Vũ đứng lên khỏi ôn tuyền, đột nhiên nắm lấy vạt áo trước của nam nhân kéo về phía mình, nhẹ nhàng hôn lên môi hắn, khóe miệng gợi lên nụ cười đắc ý: “Lão bà thực tốt!” Nhìn biểu tình kinh ngạc của nam nhân, thiếu niên âm thầm vui vẻ, lại ngồi trở lại ôn tuyền, sau đó bắt đầu ăn mấy món trước mặt. “Đệ vừa mới… kêu ta là gì?”Đỉnh đầu truyền tới câu hỏi bình tĩnh của nam nhân, nhưng lại có phần giống như nghiến răng nghiến lợi thốt lên. “A…khụ khụ khụ…” Vừa thấy sắc mặt đen như đáy nồi của nam nhân, Vân Phi Vũ lập tức bị nghẹn, nhận lấy chén canh hắn đưa tới, uống một ngụm liền cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, lúc này mới tiếp tục nhìn về phía nam nhân. Tuy rằng khí thế của nam nhân thực sự dọa người, sắc mặt đen kịt, nhưng nghĩ tới việc mình vẫn luôn nằm dưới liền có chút không phục cùng ủy khuất. Nói thế nào đi nữa thì bản thân cũng là nam nhân, chỉ có điều, so về thể lực lẫn khí lực đều không phải đối thủ của hắn, y đành phải tìm sự cân bằng trong cách xưng hô giữa hai người. Hơn nữa, thân hình của hắn đẹp hơn mình, so với mình lại càng giống nữ nhân hơn. Nghĩ tới đây, thiếu niên định thần, nhìn thẳng hắn: “Lão bà a, huynh không phải lão bà của ta sao? Chúng ta cũng đã phát sinh quan hệ như thế này, an tâm, ta nhất định sẽ chịu trách nhiệm với huynh.” Tư Vũ Thánh nhất thời dở khóc dở cười, nhưng không thể phát hỏa cùng thiếu niên, đành phải lẳng lặng nhìn y, đột nhiên nở nụ cười yêu mị: “Nhưng ta nhớ rất rõ nha, Tiểu Vũ là ở phía dưới mà. Nếu ta nhớ không lầm, chỉ có người làm thê tử mới luôn luôn nằm dưới.” Nhắc tới việc này, Vân Phi Vũ liền ôm một bụng hỏa. Lúc trước nam nhân đã đồng ý rồi, nhưng mỗi lần y muốn nhắc tới việc đó, nếu không phải bị hắn hôn tới choáng váng thì cũng bị hắn áp đảo, chình vì vậy mà mình luôn ở phía dưới. Thiếu niên đứng phắt dậy, nổi giận đùng đùng, trừng mắt nhìn hắn: “Làm người phải giữ chữ tín, là nam nhân thì càng phải giữ chữ tín. Huynh đã đồng ý với ta để cho ta ở mặt trên, nhưng lần nào huynh cũng chơi xấu cả. Huynh…huynh….huynh là đồ không biết giữ lời hứa.” Nhìn thiếu niên tức giận đỏ bừng mặt, nam nhân nhịn cười quặn cả bụng, chớp mắt một cái đã cụp mí mắt, miệng mím mím: “Người ta sợ đau thôi mà! Tiểu Phi Vũ một chút kinh nghiệm cũng không có, khẳng định sẽ khiến người ta rất đau.” “……” Bị đụng tới nhược điểm, Vân Phi Vũ ngượng ngùng quay mặt sang nơi khác, nhỏ giọng nói: “Một lần chưa quen, hai lần sẽ ổn, có ai làm lần đầu tiên đã thuần thục đâu. Chỉ cần huynh để ta thượng một hồi, sau này sẽ không đau nữa.” “Tiểu đông tây này thực sự muốn thượng ta?” Tư Vũ Thánh nhìn y, đột nhiên đứng lên, đem y phục trên người cởi xuống toàn bộ, bước vào ôn tuyền trước ánh mắt kinh ngạc của thiếu niên. “Đệ muốn ở mặt trên đúng không?” Đem hai tay vây lấy thiếu niên, cúi đầu nhìn y. Vân Phi Vũ khẩn trương nuốt một ngụm nước miếng, nhìn nam nhân hiện tại như dã thú muốn vồ lấy con mồi, toàn thân tràn ngập cảm giác uy hiếp cùng áp bách khiến y không tự chủ mà bắt đầu lo sợ, nhưng lòng tự trọng nổi lên, y kiên trì gật đầu nói lớn “đúng.” Bộ dạng của thiếu niên lúc này thực giống thỏ con bị đe dọa, mi mắt hẹp dài liên tục chớp động run rẩy, ánh mắt dao động không dám đối diện với hắn, thực khiến người ta sinh ra cảm giác muốn bắt nạt. Da thịt trắng nõn non mềm ngâm trong ôn tuyền liền biến thành phấn hồng trơn mượt, làm cho người ta muốn cắn lên đó một ngụm. Tư Vũ Thánh gắt gao nhìn thiếu niên, hầu kết khẽ động, sau đó cẩn thận tiếp cận y, nhẹ nhàng như sợ dọa y chạy mất, ghé bên tai y nhỏ giọng huyễn hoặc: “Hiện tại chúng ta bắt đầu, ta cho đệ ở mặt trên, được không?” “Thật…” còn chưa nói xong, đôi môi đã bị người nọ che lại, hơi thở nóng rực từ nam nhân truyền tới, cảm giác như chính mình bị bao vây kéo vào trước ngực, mà nhiệt độ trên cơ thể nam nhân vô cùng kinh người, tựa như muốn hòa tan thân thể y. Thấy thời cơ cũng không sai biệt lắm, Tư Vũ Thánh xoay người ngồi xuống, sau đó ôm lấy thiếu niên, tách hai chân y, để y ngồi lên bên hông mình, nhìn thiếu niên trưng bộ dạng mơ hồ, khóe miệng không khỏi gợi lên nụ cười tà mị, nhẹ giọng thì thầm bên tai y: “Tiểu Vũ Nhi, nhìn kỹ nha, hiện tại đệ đang ở mặt trên nga” Nói xong, Tư Vũ Thánh nâng cánh mông thiếu niên lên, nhắm ngay phân thân đang ngẩng đầu thẳng tắp của mình, dùng sức ép xuống. “Uhm….” Cảm giác toan trướng nơi hậu đình khiến Vân Phi Vũ lập tức hoàn hồn, thấy nụ cười xấu xa trên gương mặt nam nhân, y buồn bực, hung hăng cắn lên đầu vai hắn, cho tới khi trong miệng truyền tới vị huyết *** nhàn nhạt mới cuống quít nhả ra. “Có đau hay không?” Nhìn da thịt trơn bóng như lụa của nam nhân bị mình cắn nát, chảy ra từng giọt máu đỏ tươi, y không khỏi mềm lòng, cũng vô cùng lo lắng. “Không đau.” Tư Vũ Thánh khàn giọng cắn lên vành tai non mềm của y: “Ôm chặt ta, ta không khống chế được.” Theo bản năng, Vân Phi Vũ ôm lấy cổ nam nhân, ngay sau đó, y lập tức cảm giác bản thân như đang cưỡi mây đạp gió. Từng đợt va chạm mạnh mẽ của nam nhân khiến y đạt tới đỉnh điểm hưng phấn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]