Khi Vân Phi Vũ tỉnh lại đã là buổi trưa ngày hôm sau.
Vừa mở mắt đã nhìn thấy một đôi mắt khác tràn ngập vẻ lo lắng, nhớ tới mọi việc hôm qua, y buồn bực nhắm mắt lại, không thèm nhìn hắn.
Y cũng không biết mình đã yêu trúng một người như thế nào, rõ ràng thoạt nhìn ôn hòa đáng yêu, nhưng khi làm chuyện đó lại điên cuồng không giống như con người, không ngừng yêu cầu, ngay cả khi y xin khoan dung cũng không để ý tới, chính là không ngừng làm. Lúc ấy y đã nghĩ, có lẽ chính mình sẽ bị ăn tươi nuốt sống, chết ở trên giường mất thôi.
Thấy thiếu niên không để ý tới mình liền nhận ra y đang tức giận, Tư Vũ Thánh thật cẩn thận mở miệng: “Tiểu Phi Vũ, đừng giận ta được không? Ta biết mình đã làm quá mức phát hỏa, về sau sẽ không như vậy nữa, thực xin lỗi mà, nha?”
Vì sao y không thể phát hỏa với khuôn mặt này chứ?
Vân Phi Vũ thật sự có cảm giác thất bại vô cùng, mỗi lần nhìn thấy người nọ trưng vẻ mặt cầu xin, tất cả tức giận của y đều nhanh chóng tan thành mây khói, y cũng tức giận với chính bản thân mình những cũng không còn cách nào khác được.
Trong lòng thở dài, đưa tay xoa mặt nam nhân, cười cười: “Không giận huynh, nhưng mà…” y chuyển đổi sắc mặt, cười tà mị: “Sau này ta ở mặt trên.”
“……..” nam nhân lăng hạ (ngây ngốc),đảo mắt liền cười mỉm trả lời: “Được!”
Lần này đến phiên Vân Phi Vũ thất thần, tuy rằng thường ngày hắn rất nghe lời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thu-cuoi-vo/1520811/quyen-4-chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.