Không lâu sau, hai người tới một khu tiểu viện riêng biệt, so với con đường đèn đuốc sáng trưng, người qua lại tấp nập khi nãy thì nơi này quả thực rất u ám, lạnh lẽo, nhưng với Vân Phi Vũ mà nói, nơi làm việc thanh tịnh như vậy vẫn tốt hơn.
Lão giả đưa cho y cho y một chiếc rìu, chỉ vào một góc của tiểu viện: “Trước hừng đông phải chẻ hết đống này.”
Nói xong, lập tức xoay người bỏ đi, mà Vân Phi Vũ nhìn đống củi cao như bức tường trước mắt, lặng người ngạc nhiên một lúc, sau đó lập tức bước tới phía trước, cầm lấy chiếc rìu mà bắt đầu làm việc.
Tuy rằng kiếp trước chưa từng chẻ củi lần nào nhưng y cũng thấy qua trên TV, chẳng qua những cây củi ấy rất cân xứng, còn mấy cây củi ở đây thì xiêu xiêu vẹo vẹo khiến người ta không thể xuống tay được. Cuối cùng, y quyết định: “Mặc kệ nó, chỉ cần chẻ nhỏ ra để nhét vừa vào bếp là được rồi.” Sau đó y cứ vậy mà làm.
Lão giả ở trong phòng nhỏ quan sát, thấy y từ chần chờ chuyển thành nhiệt tình làm việc, lão giả lập tức thu hồi ánh mắt, nhấc hai thùng nước lớn ở sau cánh cửa, bước ra ngoài.
Không biết đã chẻ bao lâu, trời dần sáng, Vân Phi Vũ thấy bụng mình đã bắt đầu kêu ‘ùng ục’, hai tay mỗi lúc một nặng, chẳng còn chút sức lực nào, nhưng y chỉ mới chẻ được một ít. Nhớ tới lời của lão giả “tới hừng đông phải chẻ xong”, y nhíu mày, cũng chẳng quan tâm xem việc này có phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thu-cuoi-vo/1520793/quyen-4-chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.