Bé mắt ngấn lệ, vừa đi vừa ngoái lại nhìn nó như một lời cảm ơn cũnggiống như là một lời từ biệt với nó,... Mà làm nó kg cầm nổinước mắt khi nhìn vào đôi mắt ngây thơ kg vướng bụi đời kia, đang bịchính người chị ruột lôi đi xềnh xệch như vậy, tin chắc nếu đấygiá như kg phải là chị bé, hẳn nó đã cho nhỏ đi chầu diêm Vươngrồi.
-Uêy... Làm gì mà thẫn thờ ra thế?(là hắn vỗ vai nó, làm nó giựt bắn mình)
-À... À kg! (nó quẹt ngang nước mắt, lại trở về với gương mặt đanh đá ngày nào với hắn)
-thế sao mà nước mắt ướt nhèm vậy?(hắn đi trước nó nói giọng bỡn cợt nó)
-này... Kg có đâu nhá!(nó bốc hỏa lau khô má chạy theo sau hắn)
-ồ... Kg cơ đấy?
-hừmm... Tất nhiên!
-hehe... Tiểu Hi Hi cũng có ngày để lộ hàng nước mắt vì mấy chuyện bao đồng này luôn cơ đấy!
-Ê Ê... Bao đồng...đồng á! Cậu đứng lại cho tôi.....
nói rồi 2tụi nó cứ dí nhau cchạy trên vỉa hè vậy á... Tiếng cườinói vang khắp nơi mà nó và hắn đi qua, nhìn tụi nó mà một số ngườicòn vui lây.
.
.
.
.
___cứ vậy ngày này qua ngày khác cho đến một ngày ______________
thấm thoắt trôi, cả một kì học đã trôi qua... Cái se se lạnh của mùa đông đang bao trùm lên mọi vật, và ôm trọn lấy tụi nó đang nhẹ bướctừng bước trên vỉa hè với ánh đèn đường vàng nhưng không xua bớt cáilạnh đi được...
-Ê... Tụi bây... Đi ăn bắp nướng đi!(Trúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thu-but-may-va-cau-chu-but-chi/2443515/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.