-trời đất ơi... Cô điên hả?(Hắn cũng phải hơi lớn tiếng trước cái giọng oanh vàng của nó vang vọng cả căn phòng cách âm)
-Cậu... Cậu... Sao lại dám... Cơ chứ...(nước mắt nó lưng tròng chỉ trực muốn rơi xuống)
-làm gì mà căng thế chứ? Tôi thấy bình thường thôi mà, cô cứ phải quantrọng hóa lên thế?(hắn kiềm nén vì lừa được nó một vố)
-bìnhthường... Hi... Cậu có biết, tôi đã từng thề là cả đời này kg đượcphép cho thằng con trai nào đụng được đến cơ thể, mà... Mà... Giờcậu.... (2hàng nước mắt nó tuôn trào, ngồi thụp xuống nức nở nói)
-Ơhơ... Tiểu Hi, cô... Cô đừng khóc mà, tôi có nhìn thấy gì đâu? Tại hômqua,mấy người hầu việc nhà tôi ngủ hết, kg nỡ đánh thức họ dậy, nên tôi...(mặt hẵn lo lắng, vội ngồi xuống theo nó mong dỗ dành nónín, nhưng hắn vẫn ùa theo kịch bản chọc nó mà chưa thèm thừanhận)
-nên cậu được phép tự tiện thế sao? Dù sao Cậu cho tôi ngủ nhờ một bữa, tôi cũng cảm ơn lắm, nhưng sao kg mặc kệ tôi đi, cầncậu phải làm vậy kg chứ?(nước mắt nó kg ngừng rơi)
-tại tôi thấy bộ đồ của cô hơi rách với bó cơ thể quá, tôi sợ cô khó chịu, nên...(hắn giở bộ mặt ăn năn)
-Cậu...
-nhưng cô yên tâm... Tôi,,, tôi kg có nhìn, tôi,... À cô thấy cái khănkia kg, hôm qua tôi che mắt lại thay đồ cho cô đấy! Nên cô yêntâm!(nhanh trí hắn chỉ tay về phía móc có treo một sợ dây bằng vải bản to)
-thật kg...
-thật... Thật mà....
.
.
.
.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thu-but-may-va-cau-chu-but-chi/2443514/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.