Buổi tối khi chuẩn bị đi về, Mai Chi thấy Hoàng Nam tự nhiên khom lưng trước mặt mình.
- Anh làm gì vậy?
- Cô leo lên đi, tôi cõng cô về.
- Không cần đâu, tự tôi đi chầm chậm được rồi.
- Cô muốn đi đến chừng nào? Hồi sáng cô lết cả tiếng đồng hồ, bây giờ phải chờ thêm một tiếng nữa à? Tôi buồn ngủ. Cô lên đây.
- Không ai kêu anh chờ, tôi tự đi.
- Cô tự leo hay để tôi bế?
Ờ, cái này hình như gọi là uy hiếp. Từ khi nào thuộc hạ lại leo lên đầu chủ nhân? Mai Chi vẫn còn chần chừ thì thấy Hoàng Nam đứng dậy, giang tay về phía mình.
- Đừng đừng,... anh cõng tôi.
Mặc dù vẫn còn ngại ngùng nhưng Mai Chi phải thừa nhận, được anh cõng đúng là sướng thật. Bờ vai anh rộng đủ để cô gối đầu. Chân anh đi vững vàng, nhịp nhàng khiến mắt cô cứ híp lại. Hơi ấm từ anh làm cô nổi lên ham muốn dựa dẫm. Hiếm khi anh với cô không cãi nhau. Nếu con đường về nhà dài thêm một chút nữa thì tuyệt biết mấy.
Đi qua con đường rẽ đến xóm nghèo, Mai Chi xoay đầu nhìn. Đã 5, 6 ngày chưa về, không biết tụi nhỏ thế nào rồi?
- Cô muốn đến đó không? Tôi đưa cô đi.
- Đừng, bộ dạng tôi lúc này sẽ làm chúng lo lắng. Chắc chúng không sao đâu.
Cô lại tiếp tục gối đầu lên vai anh. Sao anh biết cô đang nghĩ đến bọn trẻ, anh đọc được suy nghĩ trong đầu cô à?
Vài ngày trôi qua, chân Mai Chi cũng đã lành. Trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thu-bui-doi/237959/chuong-11.html