Bỏ lại một câu, Hoàng Nam xuống đuôi thuyền. Anh cần không gian để bình tĩnh lại.
Bữa tối diễn ra trong sự im lặng hoàn toàn. Hoàng Nam cặm cụi ăn. Mai Chi vẫn cúi gầm mặt, khẩy từng hạt cơm. Ông Hà Ngư nhìn hai người lắc đầu.
- Ông nói hai đứa này. Ông tưởng hai đứa bây chỉ là bạn bè bình thường thôi chứ, ai ngờ không phải.
- Không phải cái gì?
Mai Chi ngẩng đầu nhìn ông lộ vẻ không hiểu.
- Mình có câu: thương nhau lắm, cắn nhau đau.
- Ý ông là... Không phải đâu, ông suy diễn sai rồi.
- Ha ha ha.
Ngẩn người, Hoàng Nam liếc nhìn Mai Chi. Cô không thèm quan tâm đến cái nhìn của anh, chỉ lo lắc đầu nguầy nguậy với ông Hà Ngư. Tiếng cười của ông Hà Ngư làm không khí bớt ngột ngạt.
Đêm đó Hoàng Nam không ngủ được. Có cái gì đó cứ làm anh bực bội trong lòng. Chẳng biết là do nỗi sợ mất cô lúc ở dưới nước hay do thái độ chối bỏ thẳng thừng mối quan hệ giữa hai người trước mặt ông Hà Ngư khi nãy. Anh cảm thấy mình đang phát điên lên vì cô.
Vừa bước đến đầu thuyền, anh chợt thấy Mai Chi nằm co ro ngủ trên ghế. Do chỉ mình cô là nữ, ông Hà Ngư nhường cái buồng cabin nhỏ của vợ chồng ông cho cô, còn ông và Hoàng Nam ngủ ở đuôi thuyền. Có lẽ vì đau chân không ngủ được mà Mai Chi định ngồi hóng gió ở đây, thế nào rồi lại ngủ quên.
Nhìn nước mắt còn đọng lại trên khóe mi, Hoàng Nam biết cô đã khóc, như cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thu-bui-doi/237958/chuong-10.html