Khi đang chất hàng lên xe chở về, Hoàng Nam thấy Mai Chi từ đâu chạy vào một ngõ hẻm. Liền sau đó có tiếng phụ nữ la thất thanh.
- Móc túi, móc túi, bớ làng xóm bắt thằng móc túi!
Anh ngán ngẩm lắc đầu.
- Cô không bỏ được tật xấu à?
Tiếng Hoàng Nam sau lưng làm Mai Chi giật thót tim.
- Còn anh thì sao? Không ám tôi thì không chịu được à?
- Được, vậy tôi đi qua chỗ mấy bà bị móc túi kia...
- Đừng đừng, đáng đời cho mấy bả.
- Đáng đời?
- Mấy bà đó ỷ có chồng làm quan mà hách dịch. Nếu không muốn mua vé số của mấy đứa bé thì thôi, cớ sao lại vứt hết vào vũng sình. Tôi chỉ lấy lại số tiền mà mấy bả phải đền bù.
Hoàng Nam trầm mặc nhìn Mai Chi. Anh cứ tưởng cô gái này thờ ơ với tất cả, nhưng thật ra cô luôn để tâm đến những thứ mà người khác không coi trọng.
Tối hôm đó, Hoàng Nam lại ngồi ăn một mình với ông Mệnh Phát. Cứ một hai bữa, Mai Chi lại đến với tụi trẻ xóm nghèo. Anh tò mò muốn gặp bọn chúng nhưng mặt không đủ dày để đòi cô dẫn theo. Chẳng biết cô còn bao nhiêu bí ẩn mà anh không biết?
Mấy ngày này khách cứ hỏi tại sao vẫn chưa có món cháo cá Đù. Đây là món tủ của ông Mệnh Phát, ngay cả Mai Chi cũng không nhịn được, lên tiếng đòi ăn. Vì anh Năm Hà đã lâu không đến giao cá nên ông Mệnh Phát dẫn Mai Chi và Hoàng Nam đến thẳng thuyền đánh cá.
- Ông thông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thu-bui-doi/237956/chuong-8.html