Chương trước
Chương sau
Cộc cộc!
Nghe thấy tiếng gõ cửa, cô xuống giường vừa đi vừa nghĩ
" Giờ này còn ai đến nữa?"
Nghi hoặc trong lòng ngày một lớn dần, cô ra sức cảnh giác nói khẽ
- Ai?
- A Lâm... Là ta...
Hắn nhẹ nhàng lên tiếng, lúc này cô mới thở phào nhẹ nhõm, ngay lập tức cô mở cửa cho hắn vào, cô khá bất ngờ vì Phượng Hoa cũng đi cùng hắn
- Phượng Hoa?
- Minh chủ... Ta đến để khám lại cho người!
Cô nghe vậy, gật đầu rồi lại lên giường, giơ tay ra để Phượng Hoa bắt mạch cho cô
Hắn lo lắng, đứng ở đằng sau nhìn thôi mà trong lồng ngực cứ như bị ai ép chặt tim vào. Không riêng gì hắn, cô cũng vậy, thật không biết sức khỏe giờ ra sao rồi, mấy ngày nay quả thực cô cảm thấy tốt hơn rất nhiều, cũng uống thuốc đầy đủ không bỏ một bát thuốc nào, bản thân cũng chỉ ở trong phòng không hoạt động mạnh mấy, cô mong kết quả lần này là kết quả tốt..
Phượng Hoa bắt mạch cho cô, mặt mày đen nhẻm hết cả vào, sắc mặt không tốt mấy. Cả hai đều trông mong vào Phượng Hoa
Thấy y đã bắt mạch xong, hắn vội vàng hỏi
- Phượng Hoa, sao rồi? Có tiến triển thêm được gì không?
Phượng Hoa không nói không rằng, đứng trước mặt cô khoảng 2 bước đột nhiên quỳ xuống khiến cô và hắn không khỏi kinh ngạc
- Phượng Hoa, ngươi làm gì vậy? Mau đứng...
- Minh Chủ... Hãy để thần nói!
Phượng Hoa cắt ngang lời cô khiến cô phải im lặng nhìn y bằng gương mặt bất an và khó hiểu
Hắn lặng lẽ nhìn Phượng Hoa, trong lòng không khỏi lo sợ
- Minh Chủ... Phượng Hoa có lỗi với người! Thứ thuốc mà người hay uống căn bản không hề có tác dụng!
Nghe câu này của Phượng Hoa, lòng cô trĩu nặng, hi vọng hoàn toàn rơi xuống vực thẳm, đôi mắt khẽ nhắm chặt lại, nước mắt rơi xuống 2 bên má ửng hồng, trong lòng sớm đã chấp nhận sự thật này. Còn hắn vô cùng sửng sốt trước kết quả này, dường như không hề cam tâm trước sự thật
- Không, không thể nào! Cách này không được thì phải có cách khác, nhất định là vậy!
- Tiểu Thiên Nhi... vô ích thôi... Không có cách nào khác nữa đâu...
- A Lâm... nàng phải tin.. cả nàng và con của chúng ta đều sẽ sống!
- Tiểu Thiên Nhi! Chấp nhận đi!!!
Cô lắc đầu tuyệt vọng nhìn hắn bằng đôi mắt ướt đẫm nước mắt, cô không muốn nghe thêm bất cứ kết quả nào khác nữa. Sự thật mãi mãi là sự thật, đến bao giờ hắn mới chịu chấp nhận cái hiện thực này? Cô quay sang mỉm cười nhẹ lại với Phượng Hoa
- Ta không trách ngươi... Mảnh Phù Lệnh vốn dĩ đã không có cách... Đứng lên đi!
Phượng Hoa vẫn cúi đầu không nói gì. Cô biết trong lòng Phượng Hoa vẫn còn áy náy và cảm thấy đáng trách nhưng lỗi không phải ở y
- Mau đứng dậy... Ngươi muốn ta phải xuống giường đỡ ngươi sao?
Phượng Hoa nghe cô nói vậy, ngay lập tức đứng dậy không làm trái y cô
- Đã muộn rồi, mau về phòng nghỉ ngơi đi...
Phượng Hoa nhún người hành lễ rồi bước ra ngoài, hắn lúc này mới bước tiếp đến giường cô rồi ngồi xuống
- Tiểu Thiên Nhi...
- A Lâm... ta vẫn chưa chấp nhận được...
- Chúng ta đừng nhắc tới chuyện này nữa được không? Vạn sự tùy duyên... Hôm nay là mùng mấy rồi, ta nhớ hình như sắp đến đại thọ của hoàng thượng rồi phải không?
Cô cười nhẹ rồi nắm chặt lấy bàn tay hắn, nhẹ nhàng chuyển đề tài
- Ừ. Qua 4 ngày nữa là đến Lễ Đại Thọ của Hoàng Thượng rồi
- Nhanh vậy cơ à? Xem ra ta ở trong phòng lâu quá giờ thành người tối cổ mất rồi...
- Mọi thứ ở trong cung đang sắp xếp rất ổn thỏa chỉ có điều..
- Chỉ có điều?
Hắn ngập ngừng nói không khỏi khiến cô tò mò. Lễ Đại Thọ của hoàng thượng khẳng định sẽ làm rất hoành tráng, không chỉ trong cung làm buổi tiệc mà bên ngoài người dân cũng sẽ ra ngoài vui chơi, tổ chức lễ hội
Điều hắn lo lắng vào lúc này là gì?
- Gần đây, ta có cho Liên Ly điều tra lại về nội bộ ở trong cung, vì dạo này ta hơi lơ đãng về việc đấy. Ta phát hiện Nhị ca đang tiến hành kế hoạch soán ngôi vua, giết chết thái tử!
Hắn vừa dứt lời, mặt cô lập tức biến sắc, sao giờ hắn mới nói chuyện này ra? Chuyện này vô cùng hệ trọng, như vậy không phải là đất nước lại đại loạn sao?
- Sao cơ? Chàng có nội gián?
Hắn gật đầu rồi nói tiếp
- Thật ra, bên mình cũng có nội gián nhưng đã bị ta phát hiện rồi, bây giờ đang làm việc với ta giả làm nội gián!
- Vậy, nội gián đó có nói ra kế hoạch của nhị vương gia là như thế nào không?
- Theo ta biết rằng Nhị ca dụ Thái tử tặng một màn thả hoa đăng trên trời, trên những cái đèn đấy có dính một loại bột, ta không rõ đó là loại bột gì
- Vậy chàng có biết lấy những chiếc đèn hoa đăng đấy ở đâu không?
Hắn lắc đầu đứng dậy rồi nói tiếp
- Kế hoạch của Nhị ca vô cùng hoàn mĩ, Nhị ca khẳng định sẽ khiêu khích Thái tử mà y lại là người bộc trực, chắc chắn sẽ ra tay động thủ, như vậy sẽ vô cùng bất lợi
- Ta có thắc mắc... Tại sao chàng cũng là vương gia nhưng không thấy Nhị vương gia nhằm đến chàng nhỉ?
- Đương nhiên là có rồi chẳng qua hắn biết ta không có hứng thú với ngôi vị nên cũng mặc kệ
Cô gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, như vậy Nhị vương gia có âm mưu lật đổ ngôi vua, hãm hại thái tử, làm loạn triều đình, nhân dân bất an. Nội bộ hoàng cung đúng là sóng gió chưa bao giờ hết. Nói như vậy, cô cũng phải nhúng tay vào rồi dù gì Hoàng Thượng là cha của A Tú, không thể để muội ấy chịu khổ được. Thiên Hà Lâm Anh cô nhất định phải để lại công lao cứu giá Hoàng thượng lưu truyền một đời trước khi chết mới được
Hết chương 85.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.