Chương trước
Chương sau
Thoáng chốc, buổi tối đã đến, sau khi đã ăn cơm tối xong xuôi, cô trở về phòng và người đưa thuốc lần này không phải là Tiểu Khắc và Bạch Nhi nữa mà là hắn
Cô ngoan ngoãn ngồi uống thuốc, tu một hơi hết sạch, đơn giản vì cô biết thuốc này không đắng, cô tò mò không biết ai là người đun thuốc, chắc cô phải bái người này làm sư phụ mất
- Tiểu Thiên Nhi... Thuốc này ai sắc vậy?
- Là Phượng Hoa, vú nuôi của Bạch Nhi
- Ta tưởng Phượng Hoa đã về Thiên Nữ Thần rồi? Sao lại quay lại rồi?
Cô hơi bất ngờ, vì sáng nay cô tận mắt thấy Phượng Hoa lên kiệu đi về rồi mà
- Đáng lẽ là vậy nhưng y lại bảo không yên tâm về nàng nên mới quay lại, cho đến khi nào nàng khỏe lại mới quay về
Cô gật đầu, chính ra Thiên Nữ Thần rất trọng tình nghĩa, có ơn báo ơn, giáo phái này đáng lẽ nên được nhiều người biết tới nhưng đáng tiếc... Vụ năm xưa vì sao lại có tranh chấp với các phái khác cô vẫn chưa điều tra rõ được, chỉ sợ không kịp được nữa rồi
- A Lâm... mấy ngày nay, nàng thấy trong người thế nào rồi?
- Tốt hơn nhiều rồi. Chỉ là ở chỗ này mãi đâm ra cũng chán, ta muốn ra ngoài hóng gió, đi chơi!
Hắn nghe câu này của cô, mặt lập tức biến sắc, lắc đầu liên tục
- Không được! Nàng không được ra ngoài! Lỡ may có chuyện gì thì phải làm sao?
- Ta thề! Nhất định sẽ không có chuyện gì! Mấy ngày nay ta thấy khỏe hơn nhiều rồi, đảm bảo không xảy ra chuyện gì!
Cô giơ ba ngón tay ra lập lời thề trước mặt hắn, quả nhiên cô đôi lúc vẫn rất trẻ con nhưng đặc biệt chỉ ở trước mặt hắn cô mới có thể trẻ con như vậy được
- Không được! Nàng phải ngoan ngoãn nghe lời ta!
Nói rồi, hắn nhanh chóng cầm bát thuốc chạy đi mất, dáng vẻ lúc này của cô hắn sợ không kìm lòng được mà gật đầu đồng ý mất
Chạy nhanh về phía trù phòng, vô tình chạm mặt phải Phượng Hoa, hắn dừng lại hỏi
- Phượng Hoa, ngươi đây là định đi đâu vậy?
- Thần đến khám lại bệnh cho tiểu thư. Người vừa từ chỗ đấy ra ạ?
Phượng Hoa cung kính nói, hắn gật đầu rồi nói tiếp
- Ta đi cùng!
Nói xong, hắn và Phượng Hoa lại quay về phòng của cô mà lúc này Linh Linh và Tiếu Minh cũng đang ở thư phòng để tìm cách cứu cô
- Ay dà, không phải quyển này! Lẽ nào trong đống quyển sách này không có quyển nào có ích sao?
- Linh Linh, người tìm suốt được hơn 1 ngày rồi đấy! Không nghỉ sao? Ta thì mỏi lắm rồi!
Tiếu Minh than thở định rời chỗ đựng sách để đến bàn ngồi nghỉ thì bị Linh Linh túm tóc lại gằn giọng nói
- Ai cho ngươi nghỉ hả? Ta đã nghỉ chưa mà ngươi đã dám nghỉ? Với lại cái gì mà hơn 1 ngày? Mới gần 1 ngày thôi cộng thêm cả việc ăn sáng, ăn trưa, ăn tối nữa làm gì mà kinh khủng như ngươi nói?
- Ay, ay... Ta biết rồi, có thể buông tóc của ta chưa? Chúng là bảo bối của ta đấy!
Nghe Tiếu Minh nói vậy, Linh Linh cuối cùng cũng chịu thả tóc y xuống. Vuốt ve một hồi, Tiếu Minh vẫn là tiếp tục tìm cùng Linh Linh, trong lúc đó y để ý thấy Linh Linh đang rất tập trung tìm với vẻ mặt lo lắng, sốt ruột, bất lực
Tiếu Minh nhìn thấy, trong lòng không khỏi xót thương, liền nhẹ giọng nói
- Linh Linh, trông ngươi rất mệt mỏi...
- Ta không mệt... Vì Anh Nhi tỷ tỷ ta có thể làm bất cứ chuyện gì...
Đôi mắt Linh Linh rũ xuống tựa như có thể bật khóc bất cứ khi nào.Tiếu Minh không nói gì chỉ lẳng lặng nhìn y. Linh Linh ngẫm nghĩ hồi lâu rồi lại tiếp tục tìm sách
Đối diện 2 người là một cái cửa sổ to được chiếu rọi bởi ánh trăng sáng. Tuy có đèn nến nhưng nó lại không sáng bằng ánh trăng. Nhờ đó mà Linh Linh như đang phát ra ánh sáng nhẹ dịu đến mê hoặc lòng người. Tiếu Minh ngắm nhìn Linh Linh rồi càng lúc càng tiến sát gần y, giơ tay kéo người y lại gần mình rồi trao cho y một nụ hôn ngọt ngào. Linh Linh ban đầu bất ngờ nhưng cũng nhanh chóng đáp trả lại, đôi mắt khẽ khàng rơi lệ....
Ánh trăng đêm hôm nay không chỉ tỏa sáng mỗi phủ Thiên Hà mà còn rọi sáng khắp cả hoàng cung. Đúng, mấy ngày trước, A Tú và Liên Ly đã quay về hoàng cung và hai người còn đang tìm tài liệu về mảnh Phù Lệnh và các thứ liên quan đến nó nhưng đáng tiếc vẫn chưa có kết quả gì
- Liên Ly, tìm thấy chưa?
A Tú ngoảnh sang nhìn Liên Ly đang tập trung tìm, dưới ánh nến đỏ rực, hàng loạt chữ chi chít được viết lên tờ giấy
Liên Ly bất lực lắc đầu. A Tú cũng khó khăn mãi chưa thấy một manh mối liên quan gì đến cách lấy mảnh Phù lệnh ra
- Công chúa, người mệt không? Thần rót cho người chén trà...
Liên Ly đứng dậy tiến về phía bàn uống nước rót cho y một chén trà
A Tú nhận lấy rồi cũng nhanh chóng tu hết một hơi. Chính ra Liên Ly cũng mệt nhưng y không dám mở miệng
- Liên Ly ngươi hẳn cũng mệt rồi nhỉ? Ngồi xuống nghỉ ngơi một lát rồi tìm cũng được
- Bổn phận của thần là phụng mệnh công chúa tìm ra cách chữa trị mảnh Phù Lệnh, hễ chưa thấy thần chưa dám nghỉ....
A Tú nghe vậy, thở dài một tiếng, tính khí vẫn như vậy, lẽ nào tình cảm của y không đủ để làm rung động trái tim Liên Ly ư?
- Liên Ly, sao ngươi phải xa cách như vậy? Lẽ nào bấy lâu nay... không đủ sao?
A Tú cầm tay Liên Ly đặt lên ngực mình nơi chứa trái tim mình đang đập. Liên Ly giật mình ngại ngùng lập tức rút tay lại rồi không may bị A Tú tóm lại được kéo xuống và vâng, A Tú thơm Liên Ly một cái vào má. Giờ Liên Ly mới nghĩ rằng trước nay đều là A Tú chủ động vậy tại sao mình lại không chủ động? Cho dù biết sẽ không xứng nhưng Liên Ly muốn thử một lần.... Muốn phá tan rào cản chủ- tớ này
Miệng Liên Ly khẽ nở nụ cười gian manh
- Công chúa... Không đủ a~
Nói xong, Liên Ly kéo A Tú lại hôn y một cách mãnh liệt, mạnh bạo nhưng cũng hết sức ngọt ngào. A Tú cũng định hình lại được mà đáp trả lại
Hai cặp đôi cùng mục đích cùng hoàn cảnh khác địa điểm đang hết sức ngọt ngào. Còn cô và hắn, bây giờ cũng đang ngọt ngào hay là cay đắng?
Hết chương 84.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.