Edit: Nana 
Từ ngày hôm đó trở đi, Chu Dĩ Mạt quay lại công ty làm việc, Thẩm Mặc cũng được một nhãn hiệu nổi tiếng bậc nhất trong nước mời làm nhà thiết kế chính. Dù cho hai người không có thời gian rảnh bên nhau nhưng sẽ thường xuyên nhắn tin, dù chỉ là mấy lời đơn giản như mấy chuyện vụn vặt trong sinh hoạt thường ngày. 
Vậy mà mới mấy ngày làm việc Chu Dĩ Mạt đã làm Thẩm Mặc đau lòng vì Chu Dĩ Mạt vừa về nhà thì chân cô đã mỏi nhừ không thôi chỉ có thể ngồi phịch trên ghế sô pha nghỉ ngơi. Anh vừa nhìn thấy chân cô liền thở dài một cái, dáng vẻ đau lòng, anh oán giận nói: “Sau này không cho mang giày cao gót, làm chân em đau đến như vậy, em có phải chạy tới chạy lui mệt chết đi được phải không?” 
“Công việc mà, không còn cách nào hết.” Chu Dĩ Mạt còn cười: “Làm công việc thì phải như vậy.” 
Thẩm Mặc hừ một tiếng, thái độ cũng không tốt lắm, anh lấy cồn i-ốt giúp cô xử lý vết thương trên chân, sau đó nói: “Ngày mai đi đến phòng nhân sự.” 
Hả?” Chu Dĩ Mạt hơi giật mình. 
“Một là em đi đến phòng nhân sự, hai là em ở nhà.”’ 
“Nhưng mà, nhưng mà…”Đó là công ty của bạn anh, cũng đâu phải là công ty của anh. 
“Nhưng mà cái gì, để anh sắp xếp cho.” Thẩm Mặc để chân cô gác lên đùi mình, sờ sờ đầu Chu Dĩ Mạt, nói: “Anh không thể để vợ của anh cực khổ được.” 
Chu Dĩ Mạt tròn mắt. nháy 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thu-an-xong-xin-thanh-toan/3225068/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.