Phạm Văn Phong ở bên ngoài kêu la, trong phòng Trần Vũ Hà cười xấu xa, lớn tiếng đáp lại: "Tôi mặc kệ! Dạo này tâm trạng chị đây không tốt, tạm thời cần dùng chỗ của anh để nguôi giận, tốt nhất anh nên nghe lời. Nếu không, nếu không..."
Lúc này, vậy mà cô không nghĩ ra được điều gì có thể uy hiếp được Phạm Văn Phong, vì thế dừng một lát mới nói: "Dù sao tôi cứ dựa dẫm vào anh đấy, anh dám đuổi tôi đi thử xem?"
Ngoài cửa Phạm Văn Phong không biết làm sao, lắc đầu: "Tôi nói nhé chị hai, chị có thể trưng dụng nhưng cũng không thể đóng cửa từ sáng đến tối vậy được? Trong nhà tôi vẫn còn rất nhiều thứ!"
Mới vừa nói xong, cửa phòng mở ra, Trần Vũ Hà vui mừng hỏi: "Anh đồng ý rồi sao?"
"Không đồng ý có được không?" Phạm Văn Phong tức giận trừng mắt.
Trần Vũ Hà xem như không thấy sắc mặt anh, tay nhỏ làm động tác chiến thắng, sau đó nói: "Giường ngủ trong phòng thuộc về tôi, chỉ đóng cửa vào buổi tối lúc đi ngủ, còn lại đều sẽ mở cửa cho anh, vậy đã công bằng chưa?"
"Rất công bằng!" Phạm Văn Phong đành chịu.
Nhưng trong lòng anh càng lúc càng cảm thấy việc này có gì đó không đúng lắm!
Rõ ràng đến thị trấn chỉ mất khoảng hai, ba mươi phút đi xe nhưng cô nhóc kia không về mà cứ ở trong nhà mình, chắc chắn có vấn đề!
Đôi mắt đảo quanh, bắt gặp Trần Vũ Hà đắc ý, anh nhịn không được cười xấu xa nhắc nhở:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thon-y-thon-qua-phu/2653334/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.