Có lẽ vì lời của Phạm Văn Phong có ẩn chứa một loại ám thị, Trần Vũ Hà cảm thấy hai đùi bị quần ướt bọc lấy đúng là rất khó chịu liền cắn môi bảo: "Dù sao cũng bị anh nhìn thấy hết rồi, nhìn nhiều hơn lần nữa đã làm sao?"
Vậy nên cô mở cửa xuống xe, cởi quần xuống, tiện đó xoa nhẹ đùi, đoạn mới đỏ mặt quay lại xe.
Hai mắt Phạm Văn Phong lập tức trợn tròn lên, thấy cô chỉ mặc mỗi cái quần lót nhỏ, khuôn mặt vô cùng xấu hổ, suýt nữa là ngẩn ra rồi.
Trần Vũ Hà giận dữ trừng mắt liếc anh một cái: "Biết ngay sẽ thế này mà, nhìn đủ chưa?"
"Ừm, được rồi, tôi không nhìn nữa là được chứ gì. Lái xe nhanh đi." Phạm Văn Phong xấu hổ mỉm cười.
Sau khi khởi động xe, họ từ từ rời đi trên con đường lầy lội. Hai mươi phút sau, cuối cùng họ cũng về tới đường lớn.
Lúc này sắc trời đã hoàn toàn trở nên tối mịt, Trần Vũ Hà không nói lời nào, tập trung lái xe, chẳng mấy chốc họ đã về tới thôn.
Sau khi hai người về lại phòng, Trần Vũ Hà vội vã chạy vào bên trong tìm quần mặc vào, lúc này sự căng thẳng mới vơi bớt.
Mà Phạm Văn Phong sau khi trở về đã đi ra phía sau đưa thỏ hoang cho chim trĩ ăn, cô ngồi một mình trên giường, kinh ngạc sững sờ. Trần Vũ Hà cúi đầu xem di động mới phát hiện ra trên màn hình có rất nhiều thông báo tin nhắn chưa đọc.
Trên núi không có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thon-y-thon-qua-phu/2653321/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.