Phạm Văn Phong lái chiếc xe ba gác thật nhanh, lái thẳng một đường như chớp rạch, chỉ mất hơn nửa tiếng đồng hồ là đến cửa hàng cơm của bà chủ.
Dương Quế Hoa vừa mới rời giường, còn chưa kịp mở tiệm đã bị tiếng gõ cửa dồn dập dọa cho giật nảy mình.
"Ai ya, mới sáng sớm gõ cái gì mà gõ!"
Cô ả tức giận hét lên một câu, bước nhanh tới và mở cửa ra.
"Chào buổi sáng, cô chủ!" Phạm Văn Phong mỉm cười.
Vừa nhìn thấy anh, cơn tức giận của Dương Quế Hoa lập tức biến mất, cô ả cười hỏi: "Thì ra là chú, sao lại vội vàng chạy qua đây sớm như vậy?"
"Cô đoán xem?"
Phạm Văn Phong mỉm cười, đưa tay ra vỗ vào thân xe ba gác!
Dương Quế Hoa lập tức trợn to mắt: "Không phải chứ? Chú đã mang nấm tới rồi? Nhưng chị nghe ông lão kia nói gần đây trên núi có sói, dạo này ông ta còn không dám đi hái!"
"Ông ta là ông ta, tôi là tôi, cô thấy có thể so sánh được không?" Phạm Văn Phong nhướng mày.
"Đúng vậy, chú là chàng trai giỏi nhất!" Dương Quế Hoa liếc xéo anh rồi bước lên phía trước: "Để chị xem chú nhặt được bao nhiêu."
Xốc tấm bạt lên đã thấy trên xe chất đầy nấm trắng, giống hệt như những chiếc bánh màn thầu lên men, tỏa ra một mùi thơm đặc trưng của nấm!
"..."
Nhìn thấy Dương Quế Hoa đứng ngây người tại chỗ, Phạm Văn Phong không nhịn được mỉm cười, hỏi: "Thế nào? Há hốc mồm chưa?"
"Chú,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thon-y-thon-qua-phu/2653304/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.