“Các vị khán giả, bây giờ chúng ta sẽ tới gian hàng đậu hủ thối thôn Đại Long… ôi… mùi này thật nồng…” Nữ phóng viên sắp bị mùi vị này của đậu hủ thối bức đến điên rồi!”
Thế nhưng cô ta có đạo đức nghề nghiệp, vẫn lựa chọn tiếp tục tiến hành phỏng vấn.
Liễu Nhã nói: “Mùi vị rất nồng, rất thối, người bình thường thật sự khó chấp nhận nổi, nhưng ngay tại hiện trường lại có nhiều người thích ăn như thế, chắc chắn mùi vị vô cùng tốt!”
Liễu Nhã xếp hàng phía sau những người yêu thích món ăn ngon khác.
Không bao lâu sau cũng đến lượt cô ta.
Triệu Đại Vĩ nhìn thấy Liễu Nhã, mặc một bộ váy dài thêu tao nhã, hơn nữa còn cầm micro của đài truyền hình Phong Lâm, lập tức cười nói: “Chào cô, đây là đậu hủ thối của cô, mời cô nếm thử.”
Tiền Mỹ Lâm cũng khẩn trương.
Lại là phóng viên!
Cô ấy lặng lẽ kéo vạt áo sơ mi của Triệu Đại Vĩ, sợ mình sẽ nói sai hay làm sai chuyện gì trước mặt máy quay phim.
Liễu Nhã cầm đũa lên, gắp một miếng đậu hủ thối bỏ vào trong miệng.
“Ôi” Thưởng thức được miếng đậu hủ thối thơm ngon, mềm mại, còn mang theo nước sốt đậm đà, Liễu Nhã cảm thấy món này ăn vô cùng ngon, hơn nữa còn cho người khác cảm giác rất đáng nhớ.
Ngay sau đó cô ta quay về phía máy quay phim, nói: “Đây là món đậu hủ thối ngon nhất, quá đã, chẳng trách sao có nhiều người thích ăn như thế!”
“Đúng rồi, ông chủ, món đậu hủ thối này của anh, sao lại gọi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thon-y-ranh-manh/911259/chuong-207.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.