Thứ Triệu Đại Vĩ muốn mua chính là mấy nguyên liệu thiên nhiên.
Mấy hương liệu này kết hợp chung với nhau sẽ trở thành một mùi vị rất hôi, người bình thường không chắc có thể chịu nổi!
Khương Trừng Hải đã từng nói vơi Triệu Đại Vĩ, món đậu hủ thối ngon nhất mà cả đời này ông cụ từng ăn chính là có thêm hương liệu đậu hủ thối này.
Nhưng Khương Trừng Hải khuyên Triệu Đại Vĩ đừng thêm món đậu hủ thối này vào khách sạn, bởi vì thứ này có tác dụng đuổi khách còn mạnh hơn cả tác dụng thu hút khách hàng!
Lần này, để đảm bảo rằng đậu hủ thối của mình có thể thắng, thế nên lúc này anh mới đưa nguyên liệu đặc biệt cuối cùng này ra!
Trong lòng anh hiểu rất rõ.
Cuộc tranh tài món ăn ngon lần này, món ngon nhất không nhất thiết phải là món đứng hạng nhất!
Món ăn khắc sâu vào ấn tượng của người khác nhất và đáng nhớ nhât mới có thể là món đứng nhất!
Dù sao trong xã hội hiện giờ, một món ăn ngon không chỉ được quyết định bởi mùi thơm, hơn nữa còn ở chỗ sáng tạo ra cái mới và sự tò mò!
Thứ mới mẻ, độc đáo, mới càng được săn đón hơn vật cũ kỹ, mặc dù thứ mới không nhất thiết phải có chẩt lượng cao hơn thứ cũ.
Vì thế, bây giờ trong lòng Triệu Đại Vĩ đã có dự tính về mùi vị.
Bởi vì hương liệu Triệu Đại Vĩ cần không hiếm, cho nên anh chỉ chạy một chút đã mua đầy đủ nguyên liệu.
Trở lại gian hàng.
Tiền Mỹ Lâm mới thở phào nhẹ nhõm:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thon-y-ranh-manh/911258/chuong-206.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.