Một buổi tối trôi qua.
Lúc xế chiều, hai người Giang Mị và Tưởng Đan Ni mang kế hoạch mình đã suy tính cẩn thận tới.
Một buổi tối trước đó, Giang Mị cũng tạo ra quầng thâm mắt.
“Cô thức đêm viết?” Triệu Đại Vĩ hỏi.
“Ừ!” Giang Mị nói: “Cả đêm tôi cũng kích động tới mức không ngủ được, cho nên tôi tập trung giải quyết chuyện này. Đan Ni cũng đưa ra không ít ý kiến trên phương diện thiết kế.”
Triệu Đại Vĩ hiểu ý cười một tiếng.
Một câu nói có thể thấy được phẩm chất con người.
Giang Mị cũng không ôm hết công mà lại lựa chọn chia sẻ công lao này với Tưởng Đan Ni.
Triệu Đại Vĩ cầm phương án hoạch định của Giang Mị.
Dựa vào ý tưởng của Giang Mị, mở chi nhánh đậu hủ thối có hai kiểu, một cái là làm một chi nhánh lớn trong thành phố Phong Lâm, sau đó sẽ lấy chi nhánh này làm gương, thực hiện mô hình nhượng quyền của hàng lớn.
Đây là cách nhanh nhất để quảng bá các cửa hàng đậu phụ thối ở Phong Lâm, thậm chí là khắp các tỉnh thành trên cả nước.
Hơn nữa để bảo đảm không cạnh tranh quá mức, chi nhanh ở các thành phố đều có hạn mức, hơn nữa còn có yêu cầu cách thứ, không được mở các chi nhánh quá gần nhau, nếu không các chi nhánh nhượng quyền sẽ không được chấp nhận.
Ngoài ra, có rất nhiều chuyện không tốt ở các chi nhánh nhượng quyền, Giang Mị quyết định khai trừ những chuyện xấu này.
Ví dụ như, rất nhiều tập đoàn nhượng quyền cũng kiếm tiền từ phí trang trí cửa hàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thon-y-ranh-manh/911253/chuong-201.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.