Rõ ràng Tưởng Đan Ni bên cạnh động lòng rồi.
Mỗi tháng cả mười nghìn, bao ăn bao ở, dù là ở Quảng Thâm cũng có thể tính là thu nhập cao rồi.
Đừng nói chi đến người mới tốt nghiệp như cô ấy, sinh viên đại học ra ngoài, có thể kiếm được bảy tám nghìn một tháng đã không tệ rồi, thậm chí rất nhiều sinh viên đại học chỉ kiếm được ba bốn nghìn thôi!
Tưởng Đan Ni kéo kéo đồ Giang Mị, muốn hỏi Giang Mị có đồng ý cùng ở lại không.
Sau khi Giang Mị suy nghĩ một lúc cười nói: “Tôi đồng ý gia nhập, nhưng tôi có mấy vấn đề, còn có một vài suy nghĩ cần phải nói.”
“Cô cứ nói.”
Thấy Giang Mị và Tưởng Đan Ni hơi động lòng, Triệu Đại Vĩ bình thản nói.
Giang Mị đáp: “Tôi muốn hỏi, quầy đậu hũ thối của anh có phải bây giờ chỉ có một quầy không. Với lại cách làm đậu hũ thối này có phải là cách làm độc quyền các anh không?”
Triệu Đại Vĩ gật đầu: “Không sai, bây giờ chỉ có một quầy, cách làm cũng là độc quyền.”
“Vậy sao anh không mở thêm mấy quán. Nếu như vậy, tiền anh kiếm được chắc chắn nhiều hơn!” Giang Mị rất tò mò điều này: “Không có vốn sao?”
Triệu Đại Vĩ sững sờ.
Anh hiểu sơ sơ Giang Mị muốn nói gì rồi.
“Không phải không có vốn mà là không có thời gian và sức lực. Thực tế thì quầy đậu hũ thối chỉ là một chuyện làm ăn rất nhỏ của tôi, bây giờ tôi còn có chuyện khác quan trọng hơn phải làm, không thể chú ý đến mấy cái này.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thon-y-ranh-manh/911252/chuong-200.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.