“Sao?” Trong mắt Di Vân là vẻ khó tin, thậm chí không dám tin điều này là thật.
Tiên Tử Tiếu vốn đã tuyệt chủng mấy trăm năm, hơn nữa toa thuốc có liên quan tới loại thuốc này, đã biến mất khỏi thế giới này vào mấy trăm năm trước.
Còn Triệu Đại Vĩ, chẳng những tìm được Tiên Tử Tiếu, hơn nữa còn lấy được toa thuốc làm từ Tiên Tử Tiếu!
Di Vân vô cùng nghiêm túc nhìn Triệu Đại Vĩ, tựa như nhìn ra một bông hoa.
“Không tin?” Triệu Đại Vĩ hỏi.
“Không phải không tin, chẳng qua cảm thấy không thể tưởng tượng nổi!” Di Vân lắc đầu nói: “Với thực lực chữa bệnh cho tôi ban nãy, thật ra tôi tin tưởng anh.”
“Thế tôi có thể nói cho cô biết, tôi không phụ lòng tin mà cô dành cho tôi.”
Triệu Đại Vĩ lấy ra một cái bình.
Nếu bình thường Triệu Đại Vĩ lấy cái bình này cho người khác, đoán chừng sẽ bị người khác ném thẳng ra ngoài. Thế nhưng hôm nay cái bình tầm thường này, có thể khiến lòng Di Vân nổi lên sóng gió kinh hoàng.
Cô ta run rẩy nhận lấy chai bùn làm trắng da, nói: “Phí của trời, phí của trời! Anh lại dùng cái chai rách rưới như thế, đựng một thứ có giá trị như thế!”
Xì!
Thấy Di Vân sửng sốt, dáng vẻ cũng run rẩy mạnh mẽ, Triệu Đại Vĩ cũng không nhịn được cười nói: “Tôi cũng không phải nhà thiết kế, đương nhiên tuỳ ý tìm một cái chai để đựng, nào có để ý nhiều như thế.”
“Huống chi, chuyên gia Di Vân, cô biết đồ đựng bên trong quý giá là được rồi.”
Di Vân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thon-y-ranh-manh/911232/chuong-180.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.