Cơ thể Di Vân hơi chấn động một chút! Cô ta không hiểu, Triệu Đại Vĩ nhìn chỗ nào mà đoán ra cô ta từng đi qua núi Đãng Khấu. Thế nhưng nghĩ đến Triệu Đại Vĩ có phương thức liên lạc của cô ta, Di Vân nhíu mày: “Chắc hẳn anh đã điều tra tôi, nếu biết rồi, cần gì phải biết còn hỏi!” “Không!” Triệu Đại Vĩ cười lắc đầu, tỏ ra mình không hề điều tra, chỉ cười nói: “Tôi thật sự không biết điều này, tôi nhìn sắc mặt của cô, đoán rằng cô hẳn đã từng bị bệnh một khoảng thời gian.” “Nhìn lại những thực vật cô nghiên cứu, trong đó có một vài thứ tôi từng thấy ở núi Đãng Khấu, thế nhưng rất ít thấy bên ngoài núi, thế nên tôi đoán chắc hẳn cô đã từng đến núi Đãng Khấu.” Di Vân quay đầu, nhìn về phía một số thực vật mình dưỡng trong phòng, ngay sau đó bởi vì cảm thấy mình nghĩ oan cho Triệu Đại Vĩ, có hơi áy náy. . truyện ngôn tình Cô ta nói: “Xin lỗi, giọng nói tôi có hơi khó chịu. Thế nhưng, tôi nghe ý của anh, chắc anh đã đi qua núi Đãng Khấu?” Ánh mắt Di Vân lại cẩn thận, đảo qua đảo lại trên người Triệu Đại Vĩ, sau đó càng tỏ ra khó tưởng tượng nổi: “Anh trở về từ chỗ đó, còn có thể bình yên vô sự!” Nghĩ đến lúc mình tiến vào núi, cũng không bao lâu đã cảm thấy không thoải mái, sau đó dẫn đến cả người phát bệnh, dẫn đến suốt hai năm không thể nào tiến hành công việc bình thường, cô ta đột nhiên cảm thấy tò mò về Triệu Đại Vĩ hơn. Triệu Đại Vĩ nói: “Tôi ra vào núi Đãng Khấu hằng năm, cơ thể đã miễn dịch với nơi đó rồi.” Anh nói cơ thể không sao là nói láo. Dù sao thì anh cũng không nói với người khác về Long Vương điển, hơn nữa cho dù có nói người khác không chắc sẽ tin. Di Vân khẽ gật đầu. Cô ta càng cảm thấy có hứng thú với Triệu Đại Vĩ, lập tức nói: “Lấy ra đi, để tôi xem một chút, Tiên Tử Tiết tuyệt chủng mấy trăm năm.” Di Vân cũng thuận miệng nói đôi câu: “Tôi đã từng thấy qua ghi chép về loại thực vật này, nghe nói có công hiệu rất lợi hại đối với thẩm mỹ dưỡng nhan. Thế nhưng từ sau thời Đường, loại thực vật này đã dần dần biến mất, đến thời nhà Tống, đã hoàn toàn không còn thấy đâu.” “Hoá ra cô biết Tiên Tử Tiếu!” Triệu Đại Vĩ vô cùng ngạc nhiên! Như thế, chuyện này càng dễ làm hơn. Trước tiên, Triệu Đại Vĩ cười một tiếng, sau đó ánh mắt đảo qua lại trên người Di Vân. Suy nghĩ một chút, anh mới nói: “Không gấp, chuyên gia Di Vân, nếu như trên người cô có lưu lại di chứng sau khi đến núi Đãng Khấu, tôi vừa khéo còn là một bác sĩ, như thế, để tôi trị bệnh trên người cô trước đi.” Di Vân lại bị Triệu Đại Vĩ làm cho kinh ngạc. Từ khi Triệu Đại Vĩ tiến vào trung tâm nghiên cứu thực vật của cô ta, đến bây giờ anh lại nói có thể trị bệnh trên người ta. Tô Di cảm thấy Triệu Đại Vĩ mang lại chô cô ta quá nhiều sự ngạc nhiên mừng rỡ! “Anh là thần y?” Di Vân giống như chộp được cọng rơm cứu mạng, vội vàng nói: “Căn bệnh này đã hành hạ tôi suốt hai năm, làm hại bây giờ tôi chỉ có thể làm việc ở những nơi thế này.” Cô ta nói: “Trên thực tế, tôi cũng không gạt anh, trước kia tôi làm việc tại viện nghiên cứu thực vật Trung Quốc, thế nhưng bởi vì tới núi Đãng Khấu để tìm thực vật cổ xửa, kết quả lại khiến cả người bệnh, không thể không về nhà dưỡng bệnh.” “Viện nghiên cứu thực vật Trung Quốc!” Phải nói, Triệu Đại Vĩ cho Di Vân quá nhiều bất ngờ, như vậy sự bất ngờ mà Di Vân dành cho Triệu Đại Vĩ cũng không nhiều bằng. Nghĩ đến trước đó, mình còn nghi ngờ tiêu chuẩn chuyên gia của Di Vân, còn có nghi ngờ Phan Diễm Hồng đề cử sai người cho mình, Triệu Đại Vĩ cảm thấy mặt mình hơi nóng! Thế nhưng vừa đúng lúc, anh đang cần một nhân tài như Di Vân! Triệu Đại Vĩ nói: “Hoá ra là như thế, xem như giữa chúng ta cũng có được cái mình muốn rồi. Có lẽ trời cao an bài số phận như thế, chính là vì để cô gặp tôi, hoặc để tôi gặp được cô!” Di Vân nhíu mày. Cô ta cảm thấy lời nói này của Triêu Đại Vĩ có chút cợt nhả. Thế nhưng nếu như Triệu Đại Vĩ thật sự có thể chữa bệnh cho cô ta, thế Triệu Đại Vĩ nói cũng có lý. Di Vân suy nghĩ một chút, nói: “Có lẽ đây chính là định mệnh.” “Ừ.” Triệu Đại Vĩ cũng không dài dòng với Di Vân, nghĩ đến Di Vân đã sớm muốn biết thực lực của anh, thế là anh nói: “Chuyên gia Di Vân, cô ngồi thẳng một chút, tôi châm cứu cho cô. Bảo đảm sau việc này, tình trạng cơ thể của cô sẽ khá hơn nhiều!” Sở dĩ Di Vân bị như bây giờ đơn giản là vì chướng khí cuốn lấy cơ thể, không thể tiêu trừ. Có lẽ đối với người khác, chướng khí này rất lợi hại, thế nhưng đối với Triệu Đại Vĩ mà nói cũng chỉ là một đĩa đồ ăn, cũng không thời quan quá lâu để chữa trị. Triệu Đại Vĩ lấy kim châm ra, châm một kim vào huyệt thái dương và huyệt bách hội của Di Vân, hơn nữa lấy long khí làm chất dẫn, thanh trừ chướng khí! Không tới mười phút! Triệu Đại Vĩ gỡ kim châm cứu xuống, nói: “Chướng khí trên người cô đã được tôi tiêu trừ toàn bộ, bây giờ cô có thể thử cảm nhận một chút, bây giờ cơ thể cô có phải thoải mái hơn nhiều?” Di Vân đứng lên, hơi cảm nhận một chút, phát hiện cả người mình bây giờ thật sự nhẹ, không có bệnh. “Thật sự đã khá hơn nhiều!” “Triệu… thần y Triệu, anh thật sự lợi hại!” Từ trước đến nay, Di Vân rất ít khi cười với người khác, giờ phút này lại vui vẻ với Triệu Đại Vĩ. Hơn nữa, bản thân khuôn mặt và dáng người của Di Vân đã rất đẹp, thật ra khi cười lên cũng vui vẻ khiến người khác hài lòng, làm tim người ta đập thình thịch. Di Vân nói: “Bệnh này đã dây dưa với tôi một thời gian dài, đến bệnh viện cũng không có cách gì tốt. Cũng không ngờ Triệu Đại Vĩ vừa ra tay, chỉ trong chốc lát đã có thể khiến bệnh tình của tôi chuyển biến tốt.” “Thần y Lâm, ơn lớn không lời nào có thể cảm ơn hết được. Bắt đầu từ hôm nay, Tiên Tử Tiếu anh nói, chuyện này sẽ quấn trên người tôi!” Di Vân là một người rất thành thật. Cảm ơn gì đó, cô ta cảm thấy việc này cũng khách sáo, nói nhiều đi nữa cũng chỉ tâm trạng của đối phương thoải mái mà thôi, thế nhưng cuối cùng cũng vô ích. Thế nên, cô ta muốn hành động thực tế, cho thấy lòng biết ơn của mình! Triệu Đại Vĩ lại cảm thấy rất vui vẻ. Mục đích tới đây chính là vì để Di Vân xem xem có thể bồi dưỡng Tiên Tử Tiếu. Hôm nay, mục đích này đã đạt được. Triệu Đại Vĩ vội vàng đưa Tiên Tử Tiếu mình mang từ nhà tới cho Di Vân, nói: “Đây chính là Tiên Tử Tiếu, tôi cấp nó ở nhà khoảng một tháng, nhưng làm thế nào để nó sinh sôi, tôi lại không biết.” Di Vận nhận lấy Tiên Tử Tiếu mà Triệu Đại Vĩ cẩn thận lấy ra. Nếu là đây thật sự là thực vật cổ đã tuyệt chủng từ lâu, giá trị của cây Tiên Tử Tiếu này, nói không chừng một buội này ở bên ngoài có thể bán được giá rất cao! Sau khi Di Vân nhận lấy Tiên Tử Tiếu, quan sát cẩn thận, kiểm tra một lần, nói: “Trong tin đồn, Tiên Tử Tiếu bốn lá trên một vàng, trên lá có lông măng, như sương mùa thu.” “Thực vật này giống như Tiên Tử Tiếu trong tin đồn, xem ra đây chắc hẳn là Tiên Tử Tiếu. Không ngờ loại thực vật này vẫn bị anh tìm được, anh thật là may mắn!” “Loại vật này, đối với một người đã từng làm việc ở viện nghiên cứu Trung Quốc như Di Vân mà nói, cũng được xem là muốn mà không thể được! Bình thường, loại cổ thực vậy này có thể mang đến rất nhiều sự phát triển ngoài mong đợi trong việc nghiên cứu khoa học. Vì thế, tâm trạng Di Vân vô cùng kích động. Thế nhưng. Di Vân cũng có điều tiếc nuối. Cô ta nói: “Đáng tiếc, mặc dù Tiêu Tử Tiên ở trước mắt, thế nhưng tin đồn dùng Tiên Tử Tiếu dùng để chế tạo kem làm trắng da, thế nhưng đã thất truyền từ lâu, còn cần phải nghiên cứu lần nữa./” “Nếu như không phải như thế, giá trị của Tiên Tử Tiếu này phải cao hơn.” Di Vân nói. Trong lúc Di Vân đang than thở, Triệu Đại Vĩ lại sờ mũi một cái. Anh ngượng ngùng nói: “Thật ra cũng không lừa gạt cô, tôi có thể điều chế Tiên Tử Tiếu thành kem làm trắng da bí truyền. Hơn nữa lần này tôi cũng mang thành phẩm tới, xem như quà ra mắt cho cô!”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]