Cảm giác được ánh mắt của Triệu Đại Vĩ, Nhiếp Trường Hồng mỉm cười.
Tuy rằng Triệu Đại Vĩ nhỏ tuổi hơn cô ta rất nhiều nhưng được ánh mắt của cậu thanh niên nhìn như vậy cô ta vẫn rất hưởng thụ.
Có điều Nhiếp Trường Hồng cũng không nghĩ nhiều, cô ta biết Triệu Đại Vĩ chỉ đang đánh giá cô ta mà thôi.
Đúng như dự đoán, vài giây sau, anh đã thu lại ánh nhìn của mình.
Nhiếp Trường Hồng tìm đề tài nói: “Triệu thần y, cậu còn trẻ như vậy, nghe nói y thuật rất đỉnh, chẳng lẽ đã học y từ nhỏ sao? Lúc tôi mới gọi điện thoại cho cậu, còn tưởng rằng chắc cậu là một ông già râu tóc trắng phau cơ.”
Triệu Đại Vĩ ngẫm nghĩ câu nói này.
Không khỏi cười khẽ, anh trả lời: “Y thuật không phải nằm ở tuổi tác, chỉ cần đủ năng lực, rất nhiều người khi còn trẻ đã có thể bộc lộ tài năng rồi.”
“Tôi không tính là thần y gì nhưng giỏi hơn các bác sĩ bình thường, tôi khá tự tin về điều này.”
Nhiếp Trường Hồng hơi kinh ngạc!
Lời này nói ra trôi chảy mà trong giọng điệu lại tràn đầy tự tin, thế hệ trẻ ngày nay rất ít gặp được người như vậy.
Cô ta cũng phần nào tán thưởng Triệu Đại Vĩ, cảm thấy anh chắc chắn là thần y, thế nên trong lòng không hề vì tuổi của anh mà xem thường.
Ngược lại, cô ta còn rất kính trọng anh.
Đã đến một tiểu khu của trung tâm thành phố.
Nhiếp Trường Hồng đưa Triệu Đại Vĩ vào nhà.
“Làm phiền anh đã chạy đến đây một chuyến, hơn nữa giờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thon-y-ranh-manh/911209/chuong-157.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.