Sắc mặt của Phan Thanh Thanh có phần khó coi, tiếc là bà ta không có chứng cứ chứng minh Nhiếp Tuấn Hào sử dụng thủ đoạn.
Nhiếp Tuấn Hào nhìn Phan Thanh Thanh, thấy thái độ đối với anh ta vẫn không tốt, lạnh lùng nói: “Không nói với tôi thì cô tự cầu phúc đi.”
Nói xong, Nhiếp Tuấn Hào liền xoay người rời đi.
Khương Tử Nhiếp bĩu môi: “Nhiếp Tuấn Hào này là ai vậy, thoạt nhìn thấy rất nham hiểm. Kiêu ngạo như vậy, anh ta không biết nếu muốn cầu tài, cầu tiến bộ, nhất định nên đặt mình ở chỗ thấp sao?”
Cô ấy còn nói thêm: “Nếu trong lúc tôi thi phát hiện xe có vấn đề, tôi nhất định sẽ nói với ông nội đòi lại công bằng cho tôi!”
Phan Thanh Thanh lắc đầu: “Vô dụng thôi, trong quá trình thi, các xe huấn luyện bên trong đều cũ kỹ rồi, xảy ra một vài vấn đề nhỏ cũng là chuyện thường gặp, chúng ta hoàn toàn không thể truy cứu trách nhiệm.”
Bên cạnh có một ông chú tương đối có kinh nghiệm cũng nói: “Đúng là như vậy. Địa điểm thi bằng lái xe khác cũng đều có một vài xe chạy không tốt. Nhưng chỉ cần có kỹ thuật tốt, việc thi đỗ không còn là vấn đề.”
“Nhưng nếu căn cơ không tốt lại thêm xe có vấn đề thì muốn đỗ sẽ có chút khó khăn rồi.”
“Đúng vậy, tôi nghe nói xe số 04, 12, 18 còn có xe số 21 ở đây đều khá tàn.”
“Chúng ta chỉ cần không bốc trúng bốn chiếc xe này xác suất qua môn thứ hai sẽ tăng lên rất nhiều.”
Triệu Đại Vĩ đứng bên cạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thon-y-ranh-manh/911208/chuong-156.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.