Lưu Trường Thịnh hung hăng bóp lấy chiếc cằm đỏ hồng của Phan Diễn Hồng, móng tay cũng sắp đâm luôn vào da thịt của cô ta.
Bây giờ ông ta đang rất tức giận.
Ông ta tức giận vì sự phản bội của Phan Diễm Hồng, tức giận vì sự vô dụng của Phan Diễm Hồng.
Nếu đã không còn công dụng thì Lưu Trường Thịnh đây còn giữ cô ta lại làm gì chứ?
Ánh mắt của ông ta như muốn thiếu đốt Phan Diễm Hồng ở trước mặt này ra thành tro bụi.
Phan Diễm Hồng vội vã nói: “Lưu Tổng, ông hiểu lầm rồi, quả thực Triệu Đại Vĩ đã chữa khỏi cho cha tôi nhưng giữa tôi và Triệu Đại Vĩ không hề có quan hệ gì khác!”
“Tôi không hề phản bội Thiên Duyệt, cũng không hề phản bội ông!”
Phan Diễm Hồng khóc thét muốn khàn cả cổ.
“Không hề phản bội?”
Lưu Trường Thịnh đứng thẳng dậy, chân ông ta đá mạnh vào người Phan Diễm Hồng: “Không hề phản bội! Không hề phản bội! Cô còn dám nói không hề phản bội!”
“Cô và Triệu Đại Vĩ đi gần nhau như vậy, thế mà cô vẫn còn mặt mũi nói ra câu này sao?”
“Triệu Đại Vĩ rất trẻ đúng không? Cậu ta rất có triển vọng, rất trẻ trung và khỏe mạnh, đúng không? Hừ! Cô... con đàn bà này, có phải là cô đã ngủ với Triệu Đại Vĩ rồi không? Nếu không thì tại sao nó lại cứu cha cô!”
Lưu Trường Thịnh suy nghĩ, càng nghĩ lại càng tức giận.
Nghĩ đến dáng vẻ Phan Diễm Hồng và Triệu Đại Vĩ ngủ với nhau, nội tâm Lưu Trường Thịnh càng phát điên.
Ầm ầm ầm!
“Lưu Tổng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thon-y-ranh-manh/911181/chuong-129.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.