Chương trước
Chương sau
Lúc thuộc hạ mình nói chuyện này bên tai, Hà Long Cường cảm thấy toàn thân mình sắp nổ tung!

Tim ông ta cũng đập dữ dội!

Ông ta sững sờ nhìn Triệu Đại Vĩ.

Triệu Đại Vĩ bình tĩnh nhìn ông ta.

Hà Long Cường khống chế sự ngạc nhiên trong lòng, ông ta không kìm được, hỏi: “Bùi tiểu thư và cậu có quan hệ gì… không phải cậu là nông dân sao? Không phải cậu mới đến Khâu Dã sao? Sao cậu có thể liên quan đến nhà họ Bùi của giới chính trị quân sự!”

Hà Long Cường không nói nên lời.

Biết Triệu Đại Vĩ có bản lĩnh như vậy, sao ông ta lại nhằm vào Triệu Đại Vĩ được.

Đây chẳng phải đang chán sống sao?

Nếu biết Hà Long Cường ở Khâu Dã có mạnh thế nào cũng chỉ là côn đồ không đáng để mắt, mà nhà họ Bùi, nếu ở cổ đại sẽ là thế hệ sau của quan lớn, tướng soái!

Ở cổ đại, đắc tội với nhà họ Bùi là phải diệt tộc!

Dù là ở hiện đại, dựa vào thân phận của ông ta mà đắc tội với nhà họ Bùi cũng là đi tìm chết, dù sao thì Hà Long Cường ông ta cũng là nhiều chuyện mờ ám.

Thật sự chọc giận nhà họ Bùi, dốc sức điều tra, Hà Long Cường ông ta vốn không thể chống điều tra.

Triệu Đại Vĩ nói đơn giản: “Tôi và nhà họ bùi không có dính líu gì, nhưng cũng xem như từng cứu Bùi Hi Mính một mạng.”

Hà Long Cường: “…”

Rất nhiều người biết rằng đại tiểu thư nhà họ bùi rất trọng tình nghĩa, vô cùng xem trọng chuyện báo đáp ân tình, nên cứu Bùi Hi Mính một mạng, quả thật rất nặng!

Hà Long Cường đột nhiên gào lên: “Tất cả lùi xuống!”



Nói xong.

Hụych!

Ông ta quỳ xuống trước mặt Triệu Đại Vĩ: “Triệu tổng, tôi sai rồi! Trước đó tôi mắt chó xem thường người khác, ba lần bốn lượt đắc tội Triệu tổng ngài!”

“Tôi đáng chết!”

“Xin ngài bỏ qua cho tôi, tôi nguyện nhường chia ba mươi phần trăm câu lạc bộ giải trí quốc tế Khải Duyệt của tôi cho Triệu tổng ngài!”

Tuy câu lạc bộ giải trí quốc tế Khải Duyệt cũng xem như là tài sản rất lớn, nhưng chia nhiều cỡ này, một năm chia thành mấy mấy nghìn vạn cũng dễ dàng.

Chiêu này của Hà Long Cường có thể nói là ra tay quá lớn!

Người xung quanh cũng sững sờ!

Đến bước tặng tài tài sản của mình cho người ta?

Tưởng Tử Phi ghen tị muốn bùng nổ!

Tuy anh ta cũng xem như là người đứng đầu thế lực không lớn không nhỏ, nhưng mỗi năm vào sinh ra tử cũng không kiếm được tài sản cả trăm triệu.

Nhưng Triệu Đại Vĩ đứng im thôi mà mỗi năm có người dâng mấy nghìn vạn lên tận cửa, sao không khiến Tưởng Tử Phi thấy ghen tị cho được?

Nhưng đây là điều Triệu Đại Vĩ đáng nhận được.

Dựa vào một mình Triệu Đại Vĩ có thể khống chế ông lớn trong quốc tế Khải Duyệt, cũng đủ để anh xứng nhận phần này rồi!

Triệu Đại Vĩ khẽ hừ: “Bây giờ muốn chuộc tội thì không thấy hơi muộn sao?”

“Hà Long Cường, ông ba lần bốn lượt nhằm vào tôi, bây giờ còn muốn giết tôi, tội của ông đã không thể tha thứ. Nhưng nghĩ lại ông không thành công, ngược lại còn bị tôi dạy dỗ mấy lần, tôi có thể cho ông một cơ hội.”

Hà Long Cường nghe vậy như thế người đuối nước tóm được cọng rơm cứu mạng trên mặt hồ, vội nói: “Mời Triệu tổng nói!”

“Rút khỏi Khâu Dã đi, giải tán người của mình, lấy tiền mình kiếm được mấy năm nay dưỡng già.”

“Nếu ông không chịu, tôi dám chắc ông sẽ bị điều tra đến chết!”

“Đến lúc đó, đừng nói là tiền, có thể giữ được mạng không cũng không chắc!”

Hà Long Cường van nài: “Nếu tôi bỏ thế lực của mình cũng gần như tìm chết rồi!”

Xung quanh ông ta có người ăn theo, mình lại có nhiều kẻ địch ở Khâu Dã, một khi bỏ địa vị và quyền thế của mình thì rất có thể sẽ chết.

Đây là nguyên nhân vì sao Tưởng Tử Phi không chạy mà còn phản kháng.

“Ông có thể chạy ra tỉnh Giang Nam, thậm chí xa hơn.”



Triệu Đại Vĩ nói: “Tôi nói vậy, ông nghe hay không thì tuỳ, hoặc ông thật sự không cam tâm, cũng có thể tiếp tục bảo người giết tôi. Để xem ông có thể giết được không.”

Anh khẽ cười, như đang trào phúng Hà Long Cường chắc chắn không dám mạo hiểm làm vậy.

Hà Long Cường hít sâu một hơi: “Tôi hiểu rồi.”

Ông ta không có lựa chọn nào khác.

Nếu ông ta ra tay với Triệu Đại Vĩ ở đây, đừng nói có thể sống đến ngày mai không, có thể tối nay đã sống không nổi rồi.

Triệu Đại Vĩ gật đầu.

“Đi thôi. Tưởng tổng.”

Tưởng Tử Phi vội đi theo sau Triệu Đại Vĩ, rời khỏi câu lạc bộ quốc tế Khải Duyệt.

Nữ quản lý trước đó sỉ nhục Triệu Đại Vĩ, thấy Triệu Đại Vĩ và Tưởng Tử Phi bình an nguyên vẹn bước ra càng chấn động trong lòng.

Gương mặt xinh đẹp hơi tái, nhìn hai người đi ngang mình, trong lòng nữ quản lý hối hận muốn chết!

……

Triệu Đại Vĩ và Tưởng Tử Phi cùng về khách sạn Long Hồ.

Trên đường Tưởng Tử Phi không dám nói chuyện với Triệu Đại Vĩ.

Vì anh ta cảm thấy Triệu Đại Vĩ quá đáng sợ, là một tồn tại khiến người khác khải kính uy!

Đến khách sạn Long Hồ, Triệu Đại Vĩ thấy Hứa Thục Quân đón.

Bên cạnh Hứa Thục Quân có Bùi Hi Mính.

Hứa Thục Quân nhìn Triệu Đại Vĩ từ trên xuống dưới một phên, vui vẻ nói: “Triệu tổng, cậu thật khiến người ta lo gần chết, bây giờ thấy cậu không sao thật tốt.”

Triệu Đại Vĩ cười nói: “Không ngờ Hứa tống lại quan tâm tôi như vậy, rất tốt, xem ra sau này chúng ta có thể kề vai tác chiến hiểu ngầm.”

Nói xong, ánh mắt anh nhìn sang Bùi Hi Mính.

Hôm nay Bùi Hi Mính mặc váy trắng, vóc dáng cô ta cao gầy, như một công chúa xinh đẹp, tao nhã mà sang trọng.

“Chị Mính, cảm ơn chị.” Triệu Đại Vĩ nói.

“Đừng khách sáo, tôi cũng đang đền đáp ân tình của cậu đối với tôi sao.” Bùi Hi Mính nói: “Cậu đã về rồi vậy tôi cũng về. Sức khỏe của tôi vẫn chưa hồi phục, không thể thức muộn được.”

“Được, tôi tiễn chị.”



Triệu Đại Vĩ tiễn Bùi Hi Mính ra cửa.

Sau khi Bùi Hi Mính đi, Hứa Thục Quân hỏi Triệu Đại Vĩ chuyện gặp phải ở quốc tế Khải Duyệt, có gặp chuyện gì khó khăn không.

Triệu Đại Vĩ nói: “Không có gì, chút chuyện nhỏ, tôi giải quyết rất nhanh.”

Tưởng Tử Phi xấu hổ.

Thật sự giải quyết rất nhanh, nhưng thật sự không phải chỉ có chút chuyện nhỏ…

Anh ta đứng ra nói: “Đừng nghe Triệu tổng khiêm tốn, chúng tôi ở quốc tế Khải Duyệt cửu tử nhất sinh, nhờ sức một mình Triệu tổng làm chấn động cả ba bốn trăm người ở quốc tế Khải Duyệt, khiến mấy người này bị doạ đến mức thở không ra hơi!”

“Lợi hại vậy?” Hứa Thục Quân nghe như thể Tưởng Tử Phi đang chém gió.

Nhưng thấy dáng vẻ nghiêm túc của Tưởng Tử Phi, cô ta cũng cảm thấy thật.

Với lại sao Hà Long Cường có thể để Triệu Đại Vĩ và Tưởng Tử Phi ra ngoài dễ dàng được.

“Vất vả rồi, Triệu tổng! Cảm ơn cậu đã đích thân mạo hiểm vì Long Hồ, vì tôi và người nhà tôi!” Hứa Thục Quân cúi người thật sâu với Triệu Đại Vĩ: “Triệu tổng, tôi xin thề, sau tay tôi chắc chắn sẽ không phản bội cậu! Tôi nhất định sẽ hết lòng hết sức vì việc kinh doanh của khách sạn chúng ta!”

“Không cần khách sáo.”

“Tôi mệt rồi, tôi muốn về khách sạn nghỉ ngơi.” Triệu Đại Vĩ nói.

“Triệu tổng, Long Hồ chính là nhà của cậu, sao cậu nhất định phải về khách sạn Vân Nam?” Hứa Thục Quân hỏi.

Triệu Đại Vĩ sững sờ!

“Đúng vậy, Long Hồ chính là nhà của tôi!”

Thấy Hứa Thiệu Quân dịu dàng, trong lòng anh chợt thoáng dòng nước ấm, sau đó gật đầu đồng ý.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.