Thảo luận chính sự xong, nghĩ tới Hồ Hân Duyệt đứng ở ngoài chắc đang tưởng tượng linh tinh, Triệu Đại Vĩ không nán lại trong phòng Đàm Tuyết Lăng lâu hơn nữa.
“Đi vội thế?”
“Không thể để cô vướng vào scandal tình ái được mà?” Triệu Đại Vĩ nói.
Đàm Tuyết Lăng bất lực nói: “Được, tôi tiễn anh ra ngoài.”
Vừa ra đến cửa phòng, Triệu Đại Vĩ để ý thấy Hồ Hân Duyệt thở phào nhẹ nhõm, sau đó còn gật đầu với anh.
Đại ý là: Cảm ơn cậu đã ra ngoài sớm như vậy, cậu cũng hiểu chuyện đấy.
Triệu Đại Vĩ khẽ cười, đi cùng Đàm Tuyết Lăng đến cửa thang máy rồi xuống lầu một mình.
“Tối nay không thể kết thúc như này được.”
Từ thang máy đi ra, Triệu Đại Vĩ như biến thành người khác, anh trở nên lạnh lùng hơn nhiều.
Anh đi đến cửa phòng mình, bỗng nhiên chân mềm nhũn, suýt chút nữa đổ ập người xuống. Sau đó, nhìn anh như đang gắng sức chống đỡ, thất tha thất thểu mở cửa phòng.
“Uỳnh” một tiếng, cửa phòng đóng chặt lại!
Triệu Đại Vĩ nghĩ: “Xem có cắn câu không nào.”
Anh lao thẳng đến nhà vệ sinh, giả bộ điên cuồng nôn thốc nôn tháo.
Sau đó, anh bước ra khỏi nhà vệ sinh, biểu cảm gương mặt như đang bị tụt huyết áp.
Anh nằm xuống giường, giả vờ thờ ơ rút điện thoại ra, gửi một tin nhắn. Sau đó Triệu Đại Vĩ cũng không thay quần áo mà nằm vậy trên giường, lẳng lặng chìm vào giấc ngủ.
Bên kia, tổng giám đốc Trương Thu Hương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thon-y-ranh-manh/3290447/chuong-311.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.