Bí mật bẩn thỉu làm nên những người bạn
Rốt cuộc tôi đã hiểu ý nghĩa của giấc mơ đó.
Trong giấc mơ tuần trước, Giản Khê mua một chiếc nhẫn bạch kim, lúc chìa tay đưa cho tôi, anh không quỳ, cũng không nói “Lấy anh nhé”, mà trưng ra bộ mặt vô cảm: “Tặng em”.
Ba tiếng trước, Cung Minh nhìn tôi, khuôn mặt trắng xanh lạnh lùng, chìa cái nhẫn, nói: “Tặng cô.”
Hai tiếng rưỡi trước, điện thoại của Giản Khê phát ra một giọng con gái điệu đà.
Sau bảy tiếng đồng hồ từ khi tôi hoảng hốt tắt máy, trời đã sáng rõ. Trong bảy tiếng ấy, tôi nằm trên giường, nhìn bầu trời biến đổi từng giây phút bên ngoài cửa sổ, không nhắm mắt.
Tôi quan sát sân vận động tối om om, mênh mông như biển, bị ánh sáng xâm lấn dần dần, cuối cùng biến thành một vùng trắng mờ mịt. Người đầu tiên tỉnh dậy, hơi thở phả khói trắng, lướt ngang tầm mắt tôi.
Trong bảy tiếng đồng hồ ấy, tôi gửi cho Giản Khê hai tin nhẳn.
Tin thứ nhất: “Anh đang ở đâu?”
Tin thứ hai: “Anh có thể gọi cho em không?”
Nhưng điện thoại của tôi kiên trì im lặng. Tôi mở điện thoại vô số lần, không có lấy một tin nhắn. Khuôn mặt trẻ trung của Giản Khê trên màn hình sáng rõ trong bóng tối như tán cây xanh biếc dưới ánh nắng hè chói chang. Thứ hào quang xanh mướt làm nhói đau tim tôi.
Bò từ giường dậy ra toilet, tôi thấy khuôn mặt mình trong gương phờ phạc, màu thâm đen ở quầng mắt sắp loang tới gò má, bọng mắt chảy sệ dễ gần tới tận cằm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thoi-dai/9309/chuong-4-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.