Bí mật bẩn thỉu làm nên những người bạn
Ánh đèn đỏ của phòng phẫu thuật vẫn đang quay.
Ánh đèn không ngừng rọi luồng ánh sáng đỏ sậm khủng khiếp lên mặt Cung Minh. Khuôn mặt anh ta chìm trong bóng tối, mỗi lần bị ánh sáng đỏ chiếu vào, lại làm lộ ra một nỗi tuyệt vọng khiến người ta cảm giác hãi hùng.
Tôi không chịu đựng nổi áp lực đè nặng như thể sắp nghiến vụn từng đốt sống lưng mình trong hành lang, liền đi ra quầy cà phê trong phòng nghỉ của bệnh viện. Ở đó, tôi gặp Kitty đang giúp Cung Minh pha cà phê.
Tôi không biết nói gì với cô. Tôi cầm một cái cốc giấy nhỏ, xé một túi cà phê hòa tan Nestle rẻ tiền, đổ vào cốc, sau đó tra nước nóng vào.
Kitty cất cà phê và sữa cô mang theo vào chiếc túi LV never full của mình. Năm ngoái, lúc kiểu túi được quảng cáo là “có thể mang gọn một em bé bên trong” đang thịnh hành, đặt hàng cả Thượng Hải đều không có, Kitty dùng tên của Cung Minh tự đặt cho mình một chiếc, còn dọa tôi nếu dám kể ra thì sẽ đâm bút máy vào ngực tôi.
Cô xoay người lại, cầm cà phê, nói với tôi: “Có phải cô cảm thấy ngày tận thế đã tới?”
Tôi gật gật đầu, mắt đỏ lên.
Kitty nhìn tôi, ánh mắt thông cảm: “Cô nhầm rồi. Sự thực là, nếu cánh cửa phòng phẫu thuật mở ra, bác sĩ bảo chúng tôi, Sùng Quang qua đời rồi, hơn nữa, đối với một cuộc phẫu thuật tỷ lệ thành công chỉ chiếm 15%, thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thoi-dai/3225357/chuong-16-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.