Tôi cầm mẩu giấy ghi thời gian và số hiệu chuyến bay Cố Nguyên viết cho, bắt taxi tới sân bay Hồng Kiều.
Trong hoàng hôn, mưa bụi liên miên dày đặc kết thành một bức màn lạnh thấu xương. Nó trùm lên cả Thượng Hải, lôi Thượng Hải vào động tối lạnh giá.
Tôi biết, mùa đông của Thượng Hải luôn khiến mọi người ngán ngẩm. Lạnh buốt, ẩm ướt, mùa đông Thượng Hải.
Sân bay Hồng Kiều đông nghịt, người xúm xít chen chúc một chỗ. Giọng nữ lạnh lùng phát ra từ loa thông báo tin chuyến bay cất cánh hoặc bị đổi, vô số dòng người đứng xếp hàng trước cửa đổi thẻ lên máy bay.
Tôi lẫn trong đám người đó, khổ sở chen lên, ánh mắt tìm kiếm một Giản Khê trong trí nhớ của tôi, sạch sẽ, dáng người cao cao. Mái tóc anh có lẽ đã dài ra, hoặc vừa mới cắt ngắn đi. Có lẽ anh cũng sẽ kéo theo chiếc vali màu đen, bên trên có một sợi đai màu đỏ rất bắt mắt ấy.
Lúc tôi lách qua được khe hở giữa vô số vai và đầu người, nhìn thấy Giản Khê đang đứng lặng yên ngó bảng điện tử trước mặt, nước mắt tôi bất giác trào ra.
Dưới ánh đèn màu trắng trong sân bay, khuôn mặt nhìn nghiêng của anh trông vừa gầy vừa mong manh, như thể chỉ khẽ động vào là sẽ vỡ vụn ngay ra.
Tôi vẫy tay, gọi to tên anh.
Giản Khê nghe thấy có người gọi tên mình, có vẻ không tin được, quay đầu lại, sau một hồi tìm kiếm, ánh mắt anh cuối cùng cũng dừng lại. Anh khẽ cười.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thoi-dai/3225356/chuong-15-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.