*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Làm sao cơ?" Vân Khương Mịch nhíu mày, chưa nhận ra được câu nói vừa rồi của mình để lộ điều gì.
"Ngươi nói, hại cái gì?"
Mặc Phùng Dương đi nhanh tới, nghi hoặc nhìn nàng chằm chằm, nắm lấy cánh tay nàng. Ánh mắt hắn hung ác, hỏi: "Vân Khương Mịch, tốt nhất là người thành thật nói cho bổn vương!"
Thấy phản ứng của hắn, đồng tử của Vân Khương Mịch co rụt lại. Nàng hít sâu một hơi, mỉm cười dỗ Phong Bảo vào trong phòng ngủ. Chỉ còn lại hai người ở nhà bếp.
"Vương gia, chẳng lẽ chưa từng nghe qua cụm từ lừa gạt sao, chỉ là một tính từ thôi, sao ngài phải kích động như thế?"
Vân Khương Mịch giả bộ bình tĩnh. "Thật không? Bổn vương lần đầu nghe đến cái từ hại cha này đấy!" Mặc Phùng Dương cười lạnh: "Ngươi thành thật nói cho bổn vương, Phong Bảo rốt cuộc là đứa nhỏ của ai?"
Đã nhiều ngày nghe lời Như Minh và Như Vân nói, thêm việc hắn tận mắt trông thấy diện mạo của Phong Bảo, tự dưng nảy sinh niềm yêu thích đối với cậu bé...
Điều này làm cho hắn rất nghi ngờ.
Nhịn không được suy đoán, Phong Bảo liệu có phải là đứa nhỏ của hắn hay không?
Nhưng nếu là con của hắn, sao mấy năm qua, Vân Khương Mịch lại giấu diếm không nói ra?
Nếu sinh ra đứa con cho hắn, hắn sẽ không cấm túc nàng, thù hận lúc trước có khi sẽ bỏ qua. Cũng sẽ không để đứa nhỏ sống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thit-vien-cua-y-phi-phuc-hac/220399/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.