Lúc này Vân Khương Mịch đang đọc sách cùng Phong Bảo. Như Minh đến truyền ý chỉ.
“Đức phi nương nương muốn gặp ta?”
Vân Khương Mịch hơi ngạc nhiên. Nhưng nghĩ một chút, đêm qua Mặc Phùng Dương bị thương, hôm nay Đức phi xuất cung tới thăm cũng là chuyện hợp lý, chỉ là sao đột nhiên lại muốn gặp nàng?
Trừ khi bà ta biết chuyện Mặc Phùng Dương bị thương có liên quan đến nàng.
Vân Khương Mịch khẽ nhíu mày nhìn gương mặt đầy tò mò của Phong Bảo. Nàng nhướng mày trầm tư một hồi rồi nói với Phong Bảo: “Phong Bảo, con ngoan ngoãn đọc sách, nướng đi một lát rồi về.”
“Không được ra ngoài viện Ảnh Nguyệt nửa bước, nếu không nương quay lại không thấy con sẽ lo lắng.”
Đến nơi này đã bốn năm, ban đầu sau khi phát hiện mình có thai, nàng không muốn đứa bé này. Nhưng nhớ lại khi còn ở viện, chứng kiến nhiều bậc cha mẹ mất con mà khóc lóc tuyệt vọng, nàng không nhẫn tâm xuống tay.
Cuối cùng nàng dùng tính mạng uy hiếp mới bảo vệ được đứa bé.
Rốt cuộc nó cũng từ trong bụng nàng chui ra, Phong Bảo từ nhỏ đã rất hiểu chuyện, biết thương người mẹ như nàng.
Trong phủ Minh vương to lớn này, Phong Bảo là người thân, người mà nàng quan tâm nhất. Vì thằng bé nàng cũng có thể liều mạng. “Nương, con biết rồi”.
Phong Bảo chớp chớp mắt, ngoan ngoãn đáp: “Con chờ nương về ăn cơm, tối nay con muốn ăn món thịt viên sốt tương đỏ của nương”
Lúc này Vân Khương Mịch mới mỉm cười.
Như Minh đứng ở một bên, chỉ cảm thấy viên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thit-vien-cua-y-phi-phuc-hac/220391/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.