Khi hắn đang nghi ngờ, Như Minh tối qua đuổi theo hắc y nhân đã trở lại.
“Vương gia, thuộc hạ đuổi đến ngoài hào, nhưng hắc y nhân công phu cực cao, hơn nữa còn giỏi lần trốn. Hắn rất quen thuộc kinh thành rất nhanh đã cắt đuối thuộc hạ”
Hắn tự trách: “Vương gia, là thuộc hạ vô dụng”
Mặc Phùng Dương xua tay. Đêm qua hẳn đã giao đấu với hắc y nhân, ngay cả hắn cũng không phải là đối thủ của hắn ta.
Cánh tay đau nhức không chịu được, mặt tái xanh vì mất máu quá nhiều. Vừa rồi, Như Vân đã mời đại phu đến kiểm tra vết thương cho hắn, nhìn vết thương được bằng bó, trầm trồ một hồi, đại phu nói rằng người băng bó cho hắn nhất định phải có tay nghề y thuật tốt.
Mặc Phùng Dương bán tín bán nghi.
Vân Khương Mịch nữ nhân này sao lại biết cả y thuật nữa?
Chỉ trong hai ngày ngắn ngủi nàng đã khiến hắn quá chấn kinh. Rốt cuộc là hắn trước nay chưa từng hiểu nàng, hay là nàng không phải là Vân Khương Mịch? Chuyện này hắn đã phân phó Như Vân đi điều tra.
Nhìn Như Minh vẫn quỳ trên mặt đất, hắn nghiêm nghị nói: “Đứng lên. Sau này tăng cường cảnh giác vương phủ, những gì xảy ra đêm qua không được phép tái diễn. Về phía hắc y nhân tiếp tục phái người đi điều tra”.
“Vâng. Vương gia”
Lúc này Như Minh mới đứng dậy. Hắn ta nhíu mày: “Vương gia, thuộc hạ cho rằng mấy vị vương ra chỉ thân thiện ngoài mặt, hắc y nhân đêm qua liệu có phải là...
Do vị vương gia nào đó phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thit-vien-cua-y-phi-phuc-hac/220390/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.