Câu nàng hỏi không phải là câu hỏi ngu ngốc hay sao?
Tống Tử Ngư mỉm cười: “Hôm nay thời tiết sáng sủa nhưng ta khuyên các ngươi không nên đi câu cá?”
Nghe vậy, Vân Khương Mịch chau mày: “Vì sao vậy?”
Nàng vác trên vai một cái cần câu thật dài, một tay cầm hộp đồ ăn, bên trong có điểm tâm và hoa quả, một tay khoác lên vai Phong Bảo.
Trong tay Phong Bảo cầm một cái thùng nhỏ, bên trong có mồi câu.
Mẫu tử hai người đội mũ rơm rộng vành, vô cùng ăn ý nhìn chằm chằm vào điểm tâm trên tay Tống Tử Ngư.
Hắn cúi đầu nhìn theo ánh mắt hai mẫu tử, khẽ cười một tiếng.
“Đây là điểm tâm ta vừa mới mua, vốn dĩ tính quay về núi Vân Vụ đưa cho sư phụ”
Tống Tử Ngư đưa điểm tâm cho hai người: “Các ngươi lấy ăn trước đi, ta đi xếp hàng mua phần khác cho sư phụ”
“Như vậy không tốt lắm thì ph: Vân Khương Mịch khách khí cười cười, nhẹ nhàng chọc vào sau gáy của Phong Bảo.
Phong Bảo lập tức nhận lấy điểm tâm, nhu thuận nói: “Đa tạ Tống thúc thúc!”
Thanh âm giòn tan vang lên.
Tống Tử Ngư lắc lắc đầu: “Không có gì”
Vân Khương Mịch lại nói: “Có phải là hôm nay không nên xuất môn hay không? Chúng ta không thể đi câu cá sao?”
Tống Tử Ngư không trả lời ngay mà chỉ nói: “Thân phận của Phong Bảo còn chưa công bố với thiên hạ, ngươi cứ như vậy mà mang hắn ra ngoài sẽ khó tránh khỏi dẫn tới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thit-vien-cua-y-phi-phuc-hac/1119337/chuong-401.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.